Truyền thuyết Na Tra, Kim Tra, Mộc Tra
CƯỚI MA - CHƯƠNG 13: Nó đã xuất hiện
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 13: Nó đã xuất hiện
Đã đến thư viện Đông Thành!
CƯỚI MA - CHƯƠNG 12: Họ đã đi đâu
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 12: Họ đã đi đâu
Gần đây Chu Xung nhận làm gia sư, chiều nay anh phải đi dạy ghi-ta. Lục Lục cứ để anh ngủ, cô ra khỏi nhà, đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng gần nhà mua một cái nắp chốt chặt miệng lỗ thoát nước, mang về đặt vào thật khít, chặt cứng. Vậy là đã cách biệt hoàn toàn với thế giới ngầm kỳ dị dưới kia. Chắc chắn con sâu ấy không thể bò lên được nữa.
CƯỚI MA - CHƯƠNG 11: Kết hôn
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 11: Kết hôn
Cô nhìn di động, 22:04. Không còn là những con số giống hệt nhau như trước nữa. Đúng lúc này chuông reo. Hồ Tiểu Quân gọi đến: “Lục Lục, Lục Lục, tớ báo tin này nhé: ngày 15 tháng 1 năm 2011 tớ kết hôn.”
CƯỚI MA - CHƯƠNG 10: Cuộc hẹn
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 10: Cuộc hẹn
Lục Lục ở nhà một mình, cô kéo kín mọi rèm cửa, rồi lại chơi game “World of Warcraft”, cô muốn kiểm nghiệm xem đôi mắt quái dị kia có tồn tại hay không: dù mấy hôm trước, cứ mỗi khi thao tác đến chỗ gay cấn thì máy bị đơ, nhưng rất có thể chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Các câu truyện hài hước về các hồn ma trên thế giới
Các câu truyện hài hước về các hồn ma trên thế giới
Sự thật là, câu chuyện truyền thuyết đô thị kì bí này đã được lan truyền trong những tầng lớp dân cư trên thế giới qua nhiều thế kỷ và là nỗi kinh hoàng, ám ảnh biết bao tài xế khi phải lái xe vượt qua con đường vắng vẻ trong đêm tối…
Từ câu chuyện truyền thuyết rợn người
Vào một đêm mưa, trong lúc lái xe trở về nhà trên con đường quốc lộ thanh vắng, một cậu sinh viên đã trông thấy một cô gái trẻ đang rảo bước bên lề đường. Ngay lập tức, anh ta vội dừng xe, mở cửa và ngỏ ý mời cô gái xa lạ cùng tham gia hành trình với mình.
Không nói một lời nào, cô gái lặng lẽ bước lên xe. Thấy cô run rẩy vì cái lạnh đang dần thấm vào da, cậu sinh viên với lấy chiếc áo len của mình ở ghế sau và đưa cho cô mặc. Cô mỉm cười, quàng chiếc áo len ấm áp qua vai và nói với anh, cô có chuyện nên cần phải về gặp gia đình gấp.
Nhờ ánh sáng le lói của xe, cậu sinh viên thấy khuôn mặt và hai tay của cô gái bị trầy xước và đang chảy máu. Thấy anh nhìn chằm chằm vào những vết thương, cô giải thích rằng xe hơi của cô đã trượt khỏi đường và đâm phải một cái hố. Cô đã đứng lại đó nhiều giờ với hy vọng sẽ tìm thấy sự trợ giúp của một ai đó nhưng sau đó quyết định đi bộ trên quãng đường về nhà còn lại.
Bất chợt, cô gái bảo anh dừng xe, chỉ vào một ngôi nhà cách đó vài dặm, cho biết đó là nhà cô và vội bước ra khỏi xe. Thoắt cái, bóng hình của cô gái trẻ đã chìm sâu giữa màn đêm đen đặc.
Cậu sinh viên tự trách mình vì đã quên không hỏi tên cô gái xa lạ mà cậu yêu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng rồi sực nhớ ra cô gái vẫn đang mặc chiếc áo len của mình. Đó sẽ là cái cớ để ngày hôm sau, cậu tới gặp gia đình cô và chính thức làm quen với cô.
Hai ngày sau, cậu mới có dịp tới căn nhà của gia đình cô gái bí ẩn. Sau khi gõ cửa, cậu ngạc nhiên khi ra tiếp mình lại là một người phụ nữ khá lớn tuổi. Bước vào phòng khách, cậu sinh viên thấy bức chân dung của cô gái nên hỏi ngay xem cháu gái của bà có nhà không.
Sau cái nhìn và câu hỏi của cậu, người phụ nữ bắt đầu khóc. Bà cho biết rằng, cô con gái yêu của mình vẫn luôn cố gắng để về với gia đình song không còn thực hiện được điều đó nữa. Cô đã ra đi sau một tai nạn ô tô 40 năm trước, tại đúng vị trí mà hai hôm trước cậu sinh viên đã đón cô giữa đêm vắng.
Cậu không tin vào điều này và cho rằng bà ta bị tâm thần. Song khi ghé thăm nghĩa trang địa phương, cậu rùng mình khi tìm thấy chiếc áo len của mình mà cô gái bí ẩn mặc hôm đó giờ đang nằm trên bia mộ đánh dấu nơi an nghỉ cuối cùng của một người phụ nữ đã mất gần nửa thế kỷ trước…
... đến sự chứng kiến của nhân chứng
Trong hơn 70 năm vừa qua, rất nhiều người ở Chicago (Mỹ) đã khẳng định rằng, họ đã gặp bóng ma của cô gái trẻ, đáng yêu này và cho cô đi nhờ xe. Được nhận xét là một cô gái Ba Lan tóc vàng xinh đẹp, Mary – tên của cô đã được đón lên xe bởi nhiều chàng trai trẻ và cô yêu cầu họ đưa cô trở về nhà.
Vấn đề là “nhà” của Mary ở đây lại dẫn họ tới nghĩa trang Phục sinh nằm bên Đại lộ Archer ở phía Nam Chicago. Ngay khi xe của họ tới gần nghĩa trang này, Mary lao khỏi xe và nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Ở một nơi khác, câu chuyện tương tự cũng xảy ra. Trong nhiều năm, những tài xế taxi ở vùng Naha, Okinawa (Nhật Bản) đã kể lại rằng một người phụ nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi với mái tóc ngắn và mặc quần áo màu đen thường vẫy gọi xe của họ trên quãng đường tới nơi đóng quân của Hải quân Mỹ.
Khi lái xe quay sang để hỏi cô về điểm đến cụ thể, cô đã biến mất tự bao giờ dù cánh cửa chưa hề được mở ra. Theo tường thuật của họ, bóng ma của cô thường xuất hiện trên những con đường núi quanh co kéo dài từ làng chài Nago cho đến nơi đóng quân của Hải quân Mỹ.
Từ năm 1965, hàng chục lái xe đã hú hồn và phanh gấp để tránh đâm phải một người phụ nữ trẻ mặc váy cưới trắng đứng giữa đường vẫy xe ở đồi Blue Bell (Maidstone, Anh).
Bóng ma được đồn đại là của một người phụ nữ đã nhận lời làm phù dâu cho người bạn thân nhất của cô. Tuy nhiên thật không may, cô đã qua đời sau một tai nạn xe hơi trong đêm ngay trước ngày lễ cưới được diễn ra.
Kể từ đây, nhiều đêm cô đã xuất hiện, mặc chiếc váy cưới trắng dành cho phù dâu, vẫy gọi các tài xế cho đi nhờ để cố gắng đến lễ cưới cho kịp giờ…
Sự thật hay chỉ là truyền thuyết?
Truyền thuyết hồn ma đi nhờ xe đã được kể lại trong nhiều thế kỷ, sự kỳ bí đã đưa nó vào những nền văn hóa phổ biến, thôi thúc sự giải mã của nhiều nhà khoa học. Kiến thức của công chúng về truyền thuyết này dần được mở rộng với cuốn sách “Người đi nhờ biến mất” (The Vanishing Hitchhiker) của Jan Harold Brunvand, xuất bản năm 1981.
Trong cuốn sách này, Jan cho biết có những câu chuyện xuất hiện từ thập niên 70 của thế kỷ XVIII và có sự tương đồng dễ nhận biết ở các quốc gia như Hàn Quốc, Trung Quốc, Mỹ…
Thậm chí, nhiều trường hợp, bóng ma đi nhờ còn cung cấp cho lái xe những lời tiên tri về các tai nạn, thảm họa sắp xảy ra với họ.
Có không ít biến thể lại là phiên bản ngược lại của truyền thuyết này, khi mà người xin đi nhờ gặp một người lái xe và sau đó mới biết rằng, tài xế thực chất là linh hồn của một người đã chết.
Nhà nghiên cứu các hiện tượng kì bí Michael Gross trong cuốn sách “Bằng chứng về người đi nhờ biến mất” của ông lại phát hiện ra, câu chuyện của nhiều nhân chứng lại dựa vào văn hóa dân gian hay chỉ là những tin đồn trong dân chúng.
Ông đã cho kiểm tra và khẳng định nhiều trường hợp chỉ là ảo giác của người lái xe, xuất hiện khi họ đang say rượu hay đã sử dụng ma túy trước đó.
Tuy nhiên, với tần suất xuất hiện một cách phổ biến, nhiều người lại thực sự tin vào những câu chuyện như vậy. Rất nhiều người xấu số đã chết bên đường trong nhiều thế kỷ qua vì tai nạn, bị cướp hay nhiều nguyên nhân bí ẩn khác.
Vì linh hồn chưa thể siêu thoát nên vẫn còn lang thang đâu đó trên những con đường này, cố gắng nhờ ai đó giúp họ tiếp tục nốt hành trình của mình.
Thế giới tâm linh luôn tồn tại song song với thế giới của chúng ta, còn nhiều điều bí ẩn chưa được giải mã vì thế những truyền thuyết kì bí như vậy được tin tưởng và truyền bá rộng rãi trong dân cư như vậy nhiều thế kỷ qua cũng là điều dễ hiểu.
Độc Cô Cầu Bại
Độc Cô Cầu Bại là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Độc cô cầu bại được đề cập đến chi tiết trong hai bộ tiểu thuyết Thần điêu hiệp lữ, Tiếu ngạo giang hồ và rất ngắn gọn trong bộ Lộc đỉnh ký. Độc cô cầu bại chưa từng xuất hiện trong các tình tiết của tiểu thuyết mà chỉ để lại những triết lí đặc sắc về kiếm thuật. Tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này. Các nhân vật có thể coi là truyền nhân của Độc cô cầu bại là Dương Quá, Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung
Nhân vật Độc Cô Cầu Bại xuất hiện trong Thần điêu hiệp lữ:
Nhân vật Độc Cô Cầu Bại xuất hiện trong Thần điêu hiệp lữ:
Theo sự hồi tưởng của Dương Quá khi được con thần điêu, con vật được cho là người bạn cuối đời của Độc Cô, dẫn Dương Quá đến mộ của ông ta. Dương Quá đã hồi tưởng về một con người Độc Cô Cầu Bại kiếm thuật vô song, tung hoành thiên hạ, cuối đời cô quạnh sống với chim điêu, chết trong buồn bã vì không thể tìm được một người có thể địch nổi kiếm thuật của ông ta, mong một lần thất bại mà không được. Ông ta đã chôn các thanh kiếm của mình tại nơi gọi là kiếm mộ và 5 chú giải triết lí của bốn thanh kiếm.- Phát hiện kiếm mộ
Chàng thấy trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ "Kiếm mộ", còn có hai hàng chữ khắc vào đá:Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!
- Phát hiện ba thanh kiếm và một tảng đá đặt trên một phiến đá xanh:
Thần điêu lại kêu khẽ vài tiếng, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang một bên. Dương Quá chợt nghĩ: "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại võ công tuyệt thế, không chừng lưu lại kiếm kinh kiếm phổ gì chăng?". Chỉ thấy thần điêu hai chân chuyển đá không ngừng, để lộ ra một dãy ba thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có một phiến đá dài. Ba thanh kiếm và phiến đá được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh.
- Thanh kiếm thứ nhất Độc Cô Cầu Bại đã dùng: Cương kiếm
Dương Quá nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng
Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc.
- Tảng đá (Thanh kiếm thứ hai Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Tử vi nhuyễn kiếm
Chàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ:Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi,Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu.
Dương Quá nghĩ: "Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị lão tiền bối ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được".
- Thanh kiếm thứ hai (Thanh kiếm thứ ba Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Huyền thiết trọng kiếm
Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình. Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Chàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: "Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, kỳ lạ thật!" Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công.Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ.
Dương Quá lẩm bẩm tám chữ "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công", tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng linh hoạt thuận tiện, còn thanh kiếm này quá nặng, không biết sử dụng ra sao, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.
- Thanh kiếm thứ ba (Thanh kiếm thứ tư Độc Cô Cầu Bại đã dùng) và 2 triết lý cuối cùng
Một hồi sau, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.
Đây chính là 2 triết lý cuối:
- Triết lý thứ tư về mộc kiếm
- Triết lý thứ năm về vô kiếm: vô kiếm thắng hữu kiếm
Chàng cung kính đặt thanh kiếm gỗ xuống chỗ cũ, thở dài, nói:
- Thần kỹ của tiền bối, khiến người ta khó bề tưởng tượng. Chàng nghĩ không biết bên dưới tảng đá xanh có bản kiếm phổ hay chăng, bèn lật tảng đá lên, nhưng bên dưới là nền đá cứng, không có vật gì khác, thì không khỏi thất vọng.
Sau này Dương Quá đã ngộ ra được chân lí này, và dùng thanh Huyền thiết trọng kiếm nặng nề để luyện nội công dưới thác nước dưới sự trợ giúp của thần điêu, qua đó trở thành một siêu cao thủ dù một tay đã bị cụt. Không ai rõ Độc cô cầu bại sống ở thời nào.
Độc Cô Cầu Bại trong Tiếu ngạo giang hồ - Độc cô cửu kiếm
Trong Tiếu ngạo giang hồ, Độc cô cầu bại chỉ xuất hiện qua lời kể của Phong Thanh Dương khi truyền thụ Độc cô cửu kiếm cho Lệnh Hồ Xung. Theo lời kể của Phong Thanh Dương, Độc cô cầu bại là một người thông minh tuyệt đỉnh, là người đã sáng tạo ra Độc cô cửu kiếm, và nhờ kiếm pháp tuyệt luân này, Độc cô cầu bại cũng không có địch thủ và ông ta thậm chí còn vui mừng biết bao khi có một người có khả năng khiến cho ông ta phải quay kiếm trở lại phòng thủ. Phong Thanh Dương chính là truyền nhân của Độc cô cửu kiếm với 9 nguyên lí:
Tổng quát thức: Là các quy luật chung, các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công... Các biến hóa trong tổng quát thức dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch với 360 cách biến hóa.
Phá kiếm thức: Là các quy tắc phá kiếm thuật.
Phá đao thức: Các quy tắc tấn công đối thủ dùng đao.
Phá thương thức: Quy tắc tấn công các đối thủ sử dụng thương, giáo, kích, gậy...
Phá tiên thức: Hóa giải cương tiên, thiết giản, điểm huyệt...
Phá sách thức: Phá trường sách, nhuyễn tiên, tam thiết côn, trùy...
Phá chưởng thức: Hóa giải quyền, cước, chỉ, chưởng (võ công sử dụng trực tiếp tay, chân, công lực...)
Phá tiễn thức: Dùng để phá các tên, ám khí.. chẳng những dùng kiếm gạt ám khí mà có thể phản công trở lại. Một minh họa điển hình của chiêu thức này là Lệnh Hồ Xung dù mất hết nội lực vẫn sử dụng một chiêu kiếm xuất thần đâm mù mắt 15 đại cao thủ vây quanh trong miếu Dược Vương.
Phá khí thức: Dùng để hóa giải các đối thủ có nội công thượng thặng.
Phong Thanh Dương chính là người phát triển 9 nguyên lí này thành một nguyên lí duy nhất là "Dĩ vô chiêu địch hữu chiêu". Có thể suy đoán rằng chính những người sử dụng Độc cô cửu kiếm rồi sẽ trở thành những Độc cô Cầu bại, mà cuộc đời của Phong Thanh Dương là một ví dụ điển hình
Chàng thấy trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ "Kiếm mộ", còn có hai hàng chữ khắc vào đá:Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!
- Phát hiện ba thanh kiếm và một tảng đá đặt trên một phiến đá xanh:
Thần điêu lại kêu khẽ vài tiếng, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang một bên. Dương Quá chợt nghĩ: "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại võ công tuyệt thế, không chừng lưu lại kiếm kinh kiếm phổ gì chăng?". Chỉ thấy thần điêu hai chân chuyển đá không ngừng, để lộ ra một dãy ba thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có một phiến đá dài. Ba thanh kiếm và phiến đá được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh.
- Thanh kiếm thứ nhất Độc Cô Cầu Bại đã dùng: Cương kiếm
Dương Quá nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng
Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc.
- Tảng đá (Thanh kiếm thứ hai Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Tử vi nhuyễn kiếm
Chàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ:Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi,Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu.
Dương Quá nghĩ: "Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị lão tiền bối ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được".
- Thanh kiếm thứ hai (Thanh kiếm thứ ba Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Huyền thiết trọng kiếm
Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình. Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Chàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: "Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, kỳ lạ thật!" Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công.Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ.
Dương Quá lẩm bẩm tám chữ "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công", tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng linh hoạt thuận tiện, còn thanh kiếm này quá nặng, không biết sử dụng ra sao, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.
- Thanh kiếm thứ ba (Thanh kiếm thứ tư Độc Cô Cầu Bại đã dùng) và 2 triết lý cuối cùng
Một hồi sau, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.
Đây chính là 2 triết lý cuối:
- Triết lý thứ tư về mộc kiếm
- Triết lý thứ năm về vô kiếm: vô kiếm thắng hữu kiếm
Chàng cung kính đặt thanh kiếm gỗ xuống chỗ cũ, thở dài, nói:
- Thần kỹ của tiền bối, khiến người ta khó bề tưởng tượng. Chàng nghĩ không biết bên dưới tảng đá xanh có bản kiếm phổ hay chăng, bèn lật tảng đá lên, nhưng bên dưới là nền đá cứng, không có vật gì khác, thì không khỏi thất vọng.
Sau này Dương Quá đã ngộ ra được chân lí này, và dùng thanh Huyền thiết trọng kiếm nặng nề để luyện nội công dưới thác nước dưới sự trợ giúp của thần điêu, qua đó trở thành một siêu cao thủ dù một tay đã bị cụt. Không ai rõ Độc cô cầu bại sống ở thời nào.
Độc Cô Cầu Bại trong Tiếu ngạo giang hồ - Độc cô cửu kiếm
Trong Tiếu ngạo giang hồ, Độc cô cầu bại chỉ xuất hiện qua lời kể của Phong Thanh Dương khi truyền thụ Độc cô cửu kiếm cho Lệnh Hồ Xung. Theo lời kể của Phong Thanh Dương, Độc cô cầu bại là một người thông minh tuyệt đỉnh, là người đã sáng tạo ra Độc cô cửu kiếm, và nhờ kiếm pháp tuyệt luân này, Độc cô cầu bại cũng không có địch thủ và ông ta thậm chí còn vui mừng biết bao khi có một người có khả năng khiến cho ông ta phải quay kiếm trở lại phòng thủ. Phong Thanh Dương chính là truyền nhân của Độc cô cửu kiếm với 9 nguyên lí:
Tổng quát thức: Là các quy luật chung, các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công... Các biến hóa trong tổng quát thức dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch với 360 cách biến hóa.
Phá kiếm thức: Là các quy tắc phá kiếm thuật.
Phá đao thức: Các quy tắc tấn công đối thủ dùng đao.
Phá thương thức: Quy tắc tấn công các đối thủ sử dụng thương, giáo, kích, gậy...
Phá tiên thức: Hóa giải cương tiên, thiết giản, điểm huyệt...
Phá sách thức: Phá trường sách, nhuyễn tiên, tam thiết côn, trùy...
Phá chưởng thức: Hóa giải quyền, cước, chỉ, chưởng (võ công sử dụng trực tiếp tay, chân, công lực...)
Phá tiễn thức: Dùng để phá các tên, ám khí.. chẳng những dùng kiếm gạt ám khí mà có thể phản công trở lại. Một minh họa điển hình của chiêu thức này là Lệnh Hồ Xung dù mất hết nội lực vẫn sử dụng một chiêu kiếm xuất thần đâm mù mắt 15 đại cao thủ vây quanh trong miếu Dược Vương.
Phá khí thức: Dùng để hóa giải các đối thủ có nội công thượng thặng.
Phong Thanh Dương chính là người phát triển 9 nguyên lí này thành một nguyên lí duy nhất là "Dĩ vô chiêu địch hữu chiêu". Có thể suy đoán rằng chính những người sử dụng Độc cô cửu kiếm rồi sẽ trở thành những Độc cô Cầu bại, mà cuộc đời của Phong Thanh Dương là một ví dụ điển hình
CƯỚI MA - CHƯƠNG 9: Vụ án mất tích
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 9: Vụ án mất tích
CƯỚI MA - CHƯƠNG 8: Chết
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 8: Chết
CƯỚI MA - CHƯƠNG 7: Kỳ lạ
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 7: Kỳ lạ
CƯỚI MA - Chương 6: Người bạn gái
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 6: Người bạn gái
CƯỚI MA - Chương 5: Kỳ ngộ
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 5: Kỳ ngộ
CƯỚI MA - CHƯƠNG 4: Bức ảnh cưới ma
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 4: Bức ảnh cưới ma
Lục Lục ngồi dậy, cô như nửa tỉnh nửa mê, không xác định được lúc này là trời vừa mới tối hay đã sắp sáng. Cô vội xuống giường rồi chạy ào sang thư phòng, thấy Chu Xung mặt tái nhợt, anh đang ngồi trước máy tính. Vẻ mặt của anh khiến Lục Lục phát hoảng.
Cô đứng phía sau lưng màn hình, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Chu Xung nhìn chăm chăm vào màn hình, giọng run run: “Sợ quá!”
Lục Lục không dám đi vòng sang phía trước màn hình, tiếp tục hỏi anh: “Là thứ gì vậy?”
Chu Xung nói: “Em sang đây mà xem!”
Lục Lục vẫn đứng im, cô muốn Chu Xung nói rõ hơn.
Chu Xung lừ mắt: “Đồ khỉ, mau sang đây!”
Lục Lục đành bước vòng sang, đứng cách mấy bước nhìn vào màn hình. Thì ra là một tấm ảnh. Chỉ thấy lờ mờ, cô bèn bước lại gần để nhìn cho rõ hơn. Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công[1], không rõ vào khoảng năm tháng nào, cũng không biết người trong ảnh là ai. Bức ảnh một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, trước ngực cài bông hồng trên nền lá đen; nữ mặc áo đen váy đen, đầu chít đai thất tinh[2] như trong các vở hý kịch, chính giữa gắn bông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh băng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon. Sau lưng họ treo một bức tranh cổ, hai bên có đôi câu đối rất khó nhận ra nội dung, Lục Lục chỉ đọc được vài chữ.
[1] Cho đến giữa thế kỷ trước, ảnh thường được chụp ảnh đen trắng, rồi tô màu theo lối thủ công.
[2] Mũ trang trí cho các vai nữ trong kịch cổ điển Trung Quốc.
Cô nhìn kỹ hơn, thấy cô gái trong ảnh đang nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy bàn tay phải của cô ta.
Lục Lục hỏi: “Đây là ảnh của ai?”
Chu Xung buông ra hai chữ khiến Lục Lục sởn gai ốc: “Cưới ma!”
Lục Lục: “Cưới ma? Anh kiếm đâu ra cái ảnh này?”
Chu Xung: “Không rõ thằng chó đẻ nào gửi cho anh.”
Lục Lục mở hộp thư của Chu Xung, nhìn địa chỉ người gửi, là một chuỗi những ký tự kỳ quái.
Lục Lục: “Họ gửi cho anh cái này làm gì nhỉ?”
Chu Xung không đáp, chỉ lẩm bẩm: “Anh đã nghe nói về tấm ảnh này, nhưng chưa từng nhìn thấy. Nghe nói, nếu ai đó nhìn thật lâu và thấy cô gái từ từ mở mắt… thì người đó sẽ chẳng sống được bao lâu nữa.”
Lục Lục nói: “Thế mà anh vẫn nhìn? Xóa luôn đi thì hơn.”
Chu Xung bèn xóa bỏ tấm ảnh đáng sợ này, sau đó anh thẫn thờ nhìn mãi vào màn hình máy tính.
Lục Lục nói: “Thôi, đi ngủ đi!”
Chu Xung vẫn ngồi im. Lát sau anh băn khoăn hỏi Lục Lục: “Em nói xem, nếu nhìn mãi vào tấm ảnh đó, liệu cô ta có mở mắt thật không nhỉ?”
Lục Lục đáp: “Chuyện nhảm nhí!”
Nhớ lại ngày hôm đó, Lục Lục càng thao thức.
Bên ngoài, gió đã lặng. Không gian tĩnh mịch lạ thường, như tấm rèm màu đen treo trong nhà. Im ắng như hai người trong tấm ảnh đó.
Nếu Lục Lục có cảm giác trong máy tính ẩn chứa một đôi mắt, thì nó chẳng liên quan gì đến cô gái trong ảnh, vì cô ta nhắm mắt, chỉ có người đàn ông mở mắt. Hôm đó cô chỉ nhìn kỹ cô gái chứ không chú ý nhìn người đàn ông. Cô chỉ nhớ mang máng anh ta trông khôi ngô sáng sủa, vẻ mặt hiền hòa, ánh mắt có nét cẩn trọng nhìn vào ống kính, cũng là nhìn vào bất cứ ai xem ảnh.
Đúng là đôi mắt đó hay sao?
Khuôn mặt có thể quên, mái tóc có thể quên, móng tay có thể quên… nhưng đôi mắt thì không thể. Nếu có ai đó trợn mắt với ta, thì ánh mắt đó sẽ mãi mãi được lưu lại trong kí ức.
Chính là ánh mắt của người đàn ông này đã bám trong máy tính của Lục Lục, đăm đăm nhìn mọi động tĩnh của Lục Lục! Khi Lục Lục chơi game, cứ thao tác đến thời khắc giao tranh quan trọng thì anh ta xông ra quấy rối. Lục Lục dường như có thể cảm nhận được anh ta không có ác ý, mà chỉ muốn cô biết đến sự tồn tại của anh ta mà thôi; anh ta lại không thể nói ra, nếu không, sẽ mắc phải một điều cấm kỵ gì đó.
Lúc trước, Lục Lục sợ quá nên mới nói luôn “đôi mắt”, cô không suy nghĩ gì về hậu quả. Bây giờ cô mới nhận ra, chắc hẳn khi cô vừa nói ra điều ấy, đôi mắt đó sẽ chớp chớp đầy lúng túng…
Gay rồi, Lục Lục sắp gặp vận xui. Liệu có phải lúc Chu Xung chỉ ném tấm ảnh vào thùng rác chứ không xóa một cách triệt để? Việc này rất quan trọng. Cô lại về giường, bật đèn ngủ, bật đèn phòng khách, bật đèn thư phòng. Chiếc Laptop vẫn nằm nguyên vị trí cũ trên bàn. Cô bật máy rồi xem thùng rác: có hơn ba chục file trong đó. Lục Lục nhanh chóng nhận ra file tấm ảnh, đúng là nó vẫn nằm đây! Khi Lục Lục sắp thao tác xóa vĩnh viễn, cô bỗng ngừng lại. Cô muốn xem lại tấm ảnh một lần nữa. Đôi khi, nhìn không rõ một thứ gì đó lại đáng sợ hơn là nhìn rõ nó. Cho nên, Lục Lục lại lấy tấm ảnh ra khỏi thùng rác, rồi kiên quyết mở nó ra.
Hình ảnh một đôi nam nữ lại xuất hiện trước mắt Lục Lục. Cô nhìn vào đôi mắt nhắm của cô gái rồi lại nhìn vào mắt người đàn ông. Hết sức bất ngờ, ngoài mọi đoán định của cô, đôi mắt quái dị vẫn khống chế máy tính và giám sát sinh hoạt của cô hoàn toàn không mở. Đôi mắt ấy đang nhắm lại!
CƯỚI MA - CHƯƠNG 3: Con cá lặng lẽ bơi đi bơi lại
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 3: Con cá lặng lẽ bơi đi bơi lại
Dù bơi sang phía nào, đôi mắt nó vẫn nhìn thẳng vào Lục Lục.
Đêm khuya tĩnh mịch, con cá vàng cũng lặng yên.
CƯỚI MA - Chương 2: Cô bạn gái bí hiểm
Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 2: Cô bạn gái bí hiểm
Subscribe to:
Posts (Atom)