468x1000 Ads

Truyện
Showing posts with label truyen-ma. Show all posts
Showing posts with label truyen-ma. Show all posts

Cưới Ma - Chu Đức Đông

Cưới Ma - Chu Đức Đông
● Tác phẩm: Cưới ma

● Tác giả: Chu Đức Đông

● Dịch giả: Trần Hữu Nùng

● Độ dài: 71 chương

● Nguồn ebook: STENT

● Giới thiệu

“… Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỉ niệm.”

Có những câu chuyện kinh dị ám ảnh người đọc vì câu từ, hình ảnh miêu tả, tình tiết v.v… và có những ám ảnh đến từ sự khơi gợi điểm tối trong bản thân mỗi con người, cùng cái vòng lẩn quẩn mãi không chấm dứt. Cưới Ma là một câu chuyện như thế.

Mở đầu với những tình tiết rất đỗi đời thường của nhân vật nữ chính Lục Lục nhưng lại gây ra sự căng thẳng mơ hồ về các mốc thời gian trùng lặp và những tưởng tượng “có căn cứ” của Lục Lục. Và rồi câu chuyện dẫn ta về thời điểm mà bạn trai của Lục Lục, Chu Xung, tìm ra tấm ảnh “Cưới Ma” trong thùng rác máy tính - thời điểm khởi đầu cho mọi sự bất thường như đã được dàn xếp.

Câu chuyện đưa người đọc vào hết vòng luẩn quẩn này sang cái vòng luẩn quẩn khác mà không thể tìm được cách thoát ra, từ đầu đến cuối truyện. Người đọc sẽ được tác giả dẫn vào trong những bí mật, và thậm chí gần như sắp phát điên cùng với nhân vật Khúc Thiêm Trúc khi cứ lặp lại trật tự bí ẩn của con số 142857 mà không thể tự nghiệm ra bí mật nào sẽ đi cùng trong dòng số ấy, và cả với tình tiết đang chờ đón phía sau.

Điền Phong – nhân vật trung tâm của câu chuyện này – mang hình thể con người, nhưng về bản chất là một sinh vật kỳ bí nào đó mà ta không thể tưởng tượng được. Anh ta cũng khát khao yêu thương và được yêu thương. Anh ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để an ủi tâm hồn đã bị nhuốm đen của mình. Để rồi lúc nào anh cũng phải lựa chọn cho chính bản thân kết cục tiêu cực nhất.

Người đọc có thể có được những cảm giác rờn rợn và thậm chí ám ảnh qua ngòi bút của Chu Đức Đông. Thật giả lẫn lộn, không phân biệt đâu là âm, đâu là dương, đâu là tưởng tượng, đâu là thực tế, đâu là người… và đâu là ma. Độc giả còn có thể dễ bị hoang mang và có nỗi ám ảnh mơ hồ bủa vậy, khiến họ phải đặt câu hỏi cho chính bản thân mình: Giữa tình yêu và sự sống của bản thân, phải từ bỏ một thứ, trong hoàn cảnh đó, ta chọn gì? Về xây dựng tình tiết thì dù có khá nhiều tình tiết dư thừa, nhưng lại được tác giả để ngỏ, hoặc bỏ quên đi một các hữu ý. Vì xét cho cùng, điều đó làm cho câu chuyện thật hơn, gây thắc mắc không giải thích được và những tưởng tượng trong đầu người đọc. Cũng bởi trên thực tế, ta cũng có bao giờ hiểu được hết những hiện tượng xung quanh?

Có thể có người sẽ mong chờ một logic nào đó hơn trong câu chuyện này, hay về tình tiết sẽ liên quan đến những lý giải về tục lệ “Minh Hôn” ngày xưa, v.v… Hãy tự đặt ra câu hỏi: Người xưa đã có dụng ý, và những gì xảy ra trong cõi âm dương, liệu ta có khả năng lý giải? Bên cạnh đó, có logic nào đặt ra cho những tưởng tượng của con người?


~*~

Cưới Ma

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.



Sinh hay tử, suy cho cùng đều là bí mật của thời gian, cứ thế chảy trôi, không tài nào nắm bắt. Nhưng nhân loại lại phát minh ra máy ảnh, khác nào ôm ảo tưởng níu giữ từng khoảnh khắc, gây sơ hở cho thiên cơ.

Cưới Ma bắt đầu mở ra từ một tấm ảnh thời Dân Quốc. Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên. Ảnh chụp một chú rể còn sống, đứng bên một cô dâu đã chết bị buộc vào giá gỗ cho thẳng người. Cô dâu thì nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy tay phải của cô ta.

Bao nhiêu người đã xem và đã sợ, đến khi muốn xóa khỏi máy tính thì không tài nào xóa được. Hễ mở máy thì nó đã nằm sẵn trong recycle bin.

Người ta đồn rằng, nếu cặp đôi nào tìm đến địa điểm từng chụp bức ảnh này, rồi cũng chụp một bức ảnh hai người, thì thể nào cũng có người nhắm mắt người mở mắt, và người mở mắt sẽ chết trước.

Rất nhiều cặp tình nhân không cưỡng được tò mò, không hẹn mà cùng đưa nhau đến nơi chốn mù mịt chướng khí nằm ngoài bản đồ và ngoài vùng phủ sóng ấy, cùng chụp tấm ảnh, rồi cùng cúi đầu chờ lời phán định của Tử thần.


Cưới Ma - Chu Đức Đông

Chương 14: Bị mai phục
Chương 15: Đồ cũ
Chương 16: Cao thủ
Chương 17: Khúc Thiêm Trúc trở về
Chương 18: Người mù
Chương 19: Một đêm ở cùng Khúc Thiêm Trúc
Chương 20: Tìm kiếm
Chương 21: Bám theo
Chương 22: Chuyến đi xa lắc
Chương 23: Khách sạn Hồng Phòng
Chương 24: Áo trắng trở về trung nguyên
Chương 25: Câu chuyện giữa anh ấy và cô ta
Chương 26: Diễn viên
Chương 27: Trước khi Hồ Tiểu Quân mất tích
Chương 28: Đã tìm ra mật mã
Chương 29: Hình như là đáp án
Chương 30: Một thế giới khác
Chương 31: Ba tấm ảnh cưới ma
Chương 32: Nơi âm dương tiếp giáp
Chương 33: Bật mí
Chương 34: Chuyến đi
Chương 35: Mỗi lúc một gần
Chương 36: Thị trấn Đa Minh
Chương 37: Khách sạn
Chương 38: Đêm đen hãi hùng
Chương 39: Khi Khúc Thiêm Trúc chưa hóa điên
Chương 40: 142857 cao siêu khó lường
Chương 41: Viễn du miền Tây Nam
Chương 42: Đêm dài
Chương 43: Chu Xung và Lục Lục
Chương 44: Đã đến nơi
Chương 45: Sau nửa đêm
Chương 46: Chết gối đầu
Chương 47: Cuộc sống là bảy ngày nối tiếp bảy ngày bất tận
Chương 48: Lại là bảy ngày
Chương 49: Khúc Thiêm Trúc và Trường Thành
Chương 50: Mười ba đêm
Chương 51: Chu Xung và Lục Lục đến…
Chương 52: Công an Đồng Hoảng
Chương 53: Khách sạn Trở Về
Chương 54: Bán kính 14km
Chương 55: Người phụ nữ ở Đồng Hoảng là ai? Thử nhìn xem
Chương 56: Đêm thứ ba
Chương 57: Bước ngoặt
Chương 58: Đáp án
Chương 59: Triệu Tĩnh
Chương 60: Trường Thành và Hồ Tiểu Quân
Chương 61: Càng bất ngờ hơn
Chương 62: Một ngày mới
Chương 63: Trước khi lên đường
Chương 64: Đi ra biển cả
Chương 65: Tuyệt đường
Chương 66: Trên chuyến tàu 1655
Chương 67: Lai lịch người ấy
Chương 68: Đêm trước khi báo công an
Chương 69: Một kết cục bi thảm
Chương 70: Niềm vui tân hôn
Chương 71: Bức thư bí hiểm

TÌM PHÒNG TRỌ

Ngoài trời mưa dữ dội. Tôi lao ra sân. Cánh cổng sắt khóa chặt. Trong nhà những tiếng u u phát ra ngày một lớn...

***

Gần cuối kì một năm 3, tôi phải chuyển phòng trọ vì khu trọ đó lên giá quá cao. Tôi dự tính trong đầu sẽ tìm một phòng cách xa trung tâm một chút như thế giá phòng trọ và sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn nhiều. Lịch cho các môn thi đã đến gần nên tôi phải gấp rút ổn định chỗ ở. Chiều chủ nhật mưa to. Thật là không may mắn nhưng tôi vẫn phải lên đường tìm phòng.



Chiếc xe buýt ngày mưa nên đi rù rả rù rì. Nó lừ lừ chậm rãi đi qua các dãy phố dài và rộng. Bỏ lại sau lưng những tòa nhà đồ sộ, nó tiến vào một con đường nhỏ hơn chỉ có hai làn đường. xe chạy khoảng một giờ thì tôi đến chỗ cần tìm. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: 4:30pm. Xuống xe và bật cái ô nhỏ lên tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh. Không biết tại thời tiết hay do ở đây quá heo hút nên người qua lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cách trạm xe buýt khoảng 100 mét tôi đi vào một con đường nhỏ. Phía bên phải là cánh đồng mờ mờ ảo ảo do bị nước mưa che phủ. Bên tay trái tôi là những bức tường nhà chằng chịt các hình vẽ quái dị.

Cuộc gọi nhỡ lúc 0h

Cuộc gọi nhỡ lúc 0h

Tôi nằm đấy, không làm gì cả, màn đêm hiu hắt lạnh lẽo, tiếng gió hú luồn qua từng khe cửa sổ.

Tôi nằm đấy, đối diện chiếc máy tính, chỉ còn lại tôi và chiếc máy tính, ánh sáng của nó làm tôi chói mắt.

_Oáp !

Ôi ! buồn ngủ quá, thôi chợp mắt chút vậy.

Những câu truyện ma ngắn

1) Ngọn nến.

Ba ngày trước Thoại và ba người bạn của mình chơi cầu cơ ở một nghĩa trang. Sau đó mỗi đêm, một người bạn của Thoại lại chết mà không rõ lý do. Hôm nay là ngày thứ tư, các bạn của Thoại đã chết hết chỉ còn mình cô. Biết mình bị ma ám nên Thoại đã lên chùa để nhờ đến các sư thầy.

Đêm đó Thoại được sư thầy đưa vào một căn phòng tối và chỉ mình cô ở đó. Sư thầy đưa cho cô một ngọn nến đã thấp sẵn và dặn cô phải giữ không được để ngọn nến tắt đến khi trời sáng. Nếu cô để ngọn nến tắt thì cô sẽ chết.

Nửa đêm, hồn ma đến hù dọa Thoại và tìm đủ cách để cô làm tắt nến. Nhưng cô đã vượt qua nỗi sợ và giữ ngọn nến không tắt đến khi trời sáng. Hồn ma biến đi và sư thầy bước vào nói với cô rằng cô đã an toàn, hồn ma sẽ không còn ám cô nữa.

Mấy ngày sau sinh nhật của Thoại, các bạn cô tụ họp đông đủ. Bạn trai cô đem ra một cái bánh sinh nhật và bảo cô thổi nến. Thoại nhấm mắt lại thổi nến và ước mơ những điều tốt đẹp trong tương lai. Khi mở mắt ra cô thấy một nụ cười giang xảo hiện lên gương mặt của ban trai mình. Hình như có điều gì đó không ổn?

2) Chiếc đĩa CD.

Tôi và bạn mình đang họp tác làm một bộ phim ma ngắn. Nữa đêm không ngủ được nên tôi đến phòng làm việc để hoàng thành nốt những thứ cần thiết trong dự án. Tôi thấy một chiếc đĩa CD và bật nó lên. Ôi thật tuyệt vời, những tiếng rào rú rên rỉ ầu ơ ru con ma quái rùng rợn phát ra qua tai nghe. Không ngờ thằng bạn tôi có thể sưu tập những âm thanh đáng sợ và sống động như thật đến thế. Qua 12h giờ, tôi cũng buồn ngủ và thiếp đi trên bàn.

Sáng hôm sau thằng bạn kêu tôi dậy và hỏi:" Có thấy cài đĩa CD trắng đâu không? Tao đi chép âm thanh coi."

Cái đĩa trắng? Nó vẫn chưa chép âm thanh vào đĩa? Vậy cái thứ hôm qua tôi nghe là đéo gì?

3) Bánh bao.

Khang và Lĩnh thường đi làm về muộn và hay mua bánh bao ở đầu ngõ ăn. Một hôm hai người cãi nhau, Khang đi suốt đêm không về. Lĩnh biết Khang đi nhậu với bạn nên chủ động nhắn tin làm hòa:" Ông về đi! Về mua bánh bao cho tui ăn đi! Tui ở nhà đói quá nè!".

Nhưng Khang vẫn không về.

Đêm hôm sau Linh ré mua bánh bao và ăn tại chỗ. Ăn được nữa cái thì Lĩnh mới phát hiện rằng trong nhân bánh bao có chiếc nhẫn cặp của hai người.

4) Tập thể dục buổi tối:

Tôi phải làm việc từ sáng đến khuya nên buổi tối là thời điểm tập thể dục lý tưởng của tôi. Ở gần tôi có một khu phố rất xanh sạch, ban đêm dưới ánh đèn vàng và những góc cây trên đoạn đường rộng rãi. Có rất nhiều người già trẻ lớn bé điều thường tập ở đây.

Tối ấy tôi đeo tai nghe nhạc và đi bộ nhanh. Phía trước tôi là những người già cũng đang đi bộ nhanh giống tôi. Tôi đi theo dòng người đó, đến một ngã rẽ. Ngã rẻ này dẫn đến một đường cụt, tôi mãi mê nghe nhạc nên đi đến cuối đường lúc não chẵng hay. Tôi vòng lại và đi ra, nhưng tôi lại tự hỏi những người già lúc nãy đâu rồi?

5) Chị em song sinh:

Linh có một người chị và tôi là người yêu của chị cô ấy. Chị cô ấy bị loạn trí và đã giết hết người nhà trong gia đình. Linh vô cùng hận mình và cũng câm ghét tôi.

Cô hét vào mặt tôi:" Tại sao anh lại bảo vệ cái thứ xấu xa đó!"

Tôi chỉ biết kìm hãm đôi mắt để cho dòng lê đừng rơi. Vi Linh đâu biết rằng cô ấy làm gì có người chị song sinh nào.

6) Anh sẽ không làm phiền em nữa:
Tôi từng thích một cô gái và thường bên cạnh giúp đỡ cô ấy. Nhưng lâu dần cô ấy cảm thấy tôi rất phiền và nói với tôi:" Em chỉ coi anh như anh trai thôi! Nhưng anh lại làm phiền em quá!"

Tôi nói:" Nếu vậy từ này anh sẽ không làm phiền em nữa!"

Tôi có một thằng bạn bị thần kinh, yên tâm đi bù lại nó rất đẹp trai và nhà giàu. Một hôm tôi ré chơi nhà nó và nó cho tôi xem một thứ. Một cô gái đang bị chói trần trụi với đầy những vết thương do bị thằng bạn tôi hành hạ. Cô ấy nhìn tôi với anh mắt tha thiết, à tôi nhận ra gương mặt này rồi. Tôi mỉm cười và nói với cô ấy:" Yên tâm đi! Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu ^^!

7) Cuộc gọi nữa đêm:

Giữa đêm bỗng nhiên điện thoại tôi reo lên, tôi bắt máy nhưng không có ai nói gì hết. Chắc là ngủ không được nên đi phá người khác. Tôi quăn điện thoại và ngủ tiếp. Nhưng hình như tôi lại ngủ không được vì tôi vừa nhớ ra hồi chiều tôi vừa đập hư cái điện thoại rồi.

8) Chớp tắt.

Cái bóng ma ấy xuất hiện dưới ánh trăng, mỗi lần tôi mở đèn thì không thấy nó. Nhưng khi tắt đèn thì cái bóng ấy lại xuất hiện và gần hơn. Càng bật tặt đèn thì nó lại tiến gần tôi hơn. Vậy là tôi quyết định để cái đèn sáng. Nhưng cái đèn xài lâu ngày thì hư, ánh sáng cứ nhấp nháy chớp tắt. Và cái bóng kia càng ngày càng gần tôi hơn...

Chuyến xe Bus số 26




                                         Chuyến xe Bus số 26


- Bảo An là sinh viên năm 1 của một trường đại học nằm trong top đầu thành phố. Hằng ngày cô vẫn đi học đều đặn trên tuyến bus số 26 đi từ Mai Động đến SVĐ Mỹ Đình.

Tuyến bus số 26 lúc nào cũng đông, bất kể giờ là giờ nào. Những lúc An tan học, chen chúc để lên xe đã khó, nhưng lên xe rồi thì hơi người, mùi mồ hồi, mùi bụi đường, tất cả trộn với mùi điều hòa, thành một không khí hỗn tạp mà nếu không phải vì bắt buộc chắc hẳn sẽ chẳng ai muốn chịu đựng.


Đó là một buổi chiều muộn, mãi mới xong công việc với nhóm chuẩn bị cho bài thuyết trình tuần tới, An vội vàng thu xếp sách vở rồi chạy ra bến xe. Tối nay cô đãhứa đi xem hòa nhạc cùng mẹ trên nhà hát Kim Mã.

Hồn ma báo tử

Hồn ma báo tử


Trên con đường từ Sài Gòn về Long An, khách đi đường nhận thấy có một căn biệt thự cổ nằm trên một thửa đất mênh mông, cách cầu Long An khoảng trên dưới hai mươi cây số. Đó là biệt thự Phước Lộc Thọ của nhà họ Mã, một phú thương Trung Hoa sang VN lập nghiệp từ cuối thế kỷ trước.

Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

Có những lúc, người ta thấy mấy cánh hoa đong đưa, họ tưởng rằng có cơn gió thoảng qua, nhưng mấy ai thấy, có người đang đùa vui với những cánh hoa đó.

***

Con bé khẽ cựa người. Thiên thoáng nghĩ, những tiếng động do cậu gây ra đã đánh thức nó, nhưng rồi cậu khẽ cười, cái cười như đang đùa cợt chính bản thân cậu, làm sao con bé đó cảm nhận được sự tồn tại của cậu? Nghĩ vậy, nhưng Thiên vẫn đi ra ngoài ban công, cậu bé vẫn đứng ngắm con bé say giấc cũng bước chân theo Thiên. Không biết là do đuểnh đoảng hay là vì không muốn, mà chẳng đêm nào con đóng cửa thông ra ban công lại.

Giọi máu báo thù

Giọi máu báo thù

Rừng U Minh những năm 1940…



Con kênh thứ Mười, phía trái tính từ Sông Cá Lớn, chảy ra biển, từ một năm nay có một gia đình từ xa đến định cư xây nhà ở ngay ngã ba kênh. Hai vợ chồng tuổi trên bốn mươi, chỉ có một mụn con, lại là gái, nhưng xem ra họ sống khá hạnh phúc. Người chồng giỏi giang. Ngoài nghề đi rừng mật ong, còn có biệt tài đặt trúm bắt lươn. Cả vùng gần đó điều thán phục tài đặt ba chục ống trúm thì tất cả đều có lươn chui vào. Có người cho rằng Năm Tỵ, tên người đàn ông, có bí quyết pha chế mồi, cho nên quyến rũ lũ lươn bằng mọi cách phải chui vào trúm. Cũng có người đồn rằng do Năm Tỵ có “bùa ngãi” nên lươn hay rắn hễ đi ngang qua trúm đều phải chui vô!

Nhà Trọ Tàn

Câu chuyện ko biết nên bắt đầu như thế nào nữa… Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi tôi rời xa cái vùng thôn quê hẻo lánh để lên sống tại mảnh đất thủ đô hoa lệ. Trên thủ đô Hà Nội, tôi không hề có một người thân thích, không có nổi 1 miếng đất nhỏ để làm nhà ở nhưng khao khát và mơ ước đc sống và làm việc ở thủ đô cùng với mong ước đc làm giàu giống như bao người dân quê nghèo đã thôi thúc và tăng thêm quyết tâm cho tôi. Đặt chân đến Hà Nội với vỏn vẹn 5 triệu đồng trong người cùng vài bộ quần áo dã cũ, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng, vẻ đẹp kiêu sa và lung linh của một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời và cả dòng người tấp nập nhũng ô tô những xe máy khiến cho tôi càng hào hứng và thêm khát khao một ngày nào đó mình cũng sẽ đc ở trong những ngôi nhà to kia, đc đi trên những chiếc ô tô bóng loáng

. Nhưng ước mơ cũng là ước mơ, tôi phải quay về với thực tại. Việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm chỗ để ở đã rồi tìm một công việc để kiếm sống. Lên đến thủ dô tôi mới biết cái gì cũng đắt đỏ và số tiền 5 triệu đồng tôi mang theo là một con số quá ít ỏi. Những ngày đầu tôi phải ăn thật dè xẻn và ngủ ở ngoài lề đường hay mái hiên hay kể cả là gầm cầu để tiết kiệm từng đồng tiền ít ỏi. Nhưng có lẽ mọi việc không thể lường trước đc, một ngày đẹp trời tôi đã bị móc túi mất hết số tiền dành dụm ở quê trong khi đi xe buýt… Dường như tuyệt vọng, bây giờ đến tiền về quê còn ko có thì biết làm thê nào… Nhưng trời không tuyệt đường người, may mắn cho tôi là trời cho tôi gặp Nam – một người bạn cùng quê đã lên Hà Nội trước tôi vài năm – và cậu ta rủ tôi về ở trọ cùng cho vui… Tất nhiên là chết đuối lại nắm đc cọc, tôi vui vẻ đồng ý mà không biết cuộc đời tôi từ đây rẻ theo một hướng khác… Và mọi chuyện bắt đầu…. Sau khi tìm đc chỗ ở là về ở chung phòng với thằng bạn thì tôi cũng bắt đầu đi xin việc, nhưng trước hết xin nói qua với các bạn về nơi tôi sẽ và đã đến ở. Nhà trọ mà nói đúng hơn là phòng trọ của Nam là một phòng trọ nhỏ rộng khoảng 25m vuông, nhà vệ sinh khép kín cùng với một gác lửng, bên cạnh còn có 4 gian như thế nữa cùng với một khoảng sân vườn rộng rãi và thoáng mát. Trong phòng có kê một chiếc giường đôi và một chiếc bàn, trên đó có 1 cái tv nhỏ khoảng 19 inch và canh đó có 1 cái tủ đứng đựng quần áo… Tôi về ở cùng Nam đc 3 4 ngày thì bắt đầu đi tìm việc làm và tôi cũng đi làm rửa xe cho một quán rửa xe máy ở gần nhà đc vài tháng thì tôi xin học nghề sửa chửa điện thoại di động ở một cửa hàng trên đường Tuệ Tĩnh. Trong thời gian đó, Nam cũng đã có người yêu. Người yêu Nam là Nhung, một cô gái quê Nam Định, Nhung xinh và hiền dịu, ở cô ấy toát ra một vẻ đẹp của một cô gái miền quê hiền lành ngây thơ. Yêu nhau đc 3 4 tháng, cũng đã có vài lần Nam đưa Nhung về nhà ở quê chơi. Chưa bào giờ tôi thấy 2 đứa cãi nhau hay to tiếng, tưởng chừng như bạn mình tìm đc hạnh phúc bên một người con gái xứng đáng nên tôi cũng mừng cho chúng nó. Rồi đến một hôm, Nam buồn rầu nói với tôi : - Long ơi, tao với Nhung vừa cãi nhau mày ạ… Tôi thấy ngạc nhiên và hỏi lại : - Sao lại cãi nhau ? Mày với cái Nhung á ? Hai đứa mày đang vui vẻ lắm mà, sao lại cãi nhau ? Tôi hỏi dồn dập một lúc mấy câu liền nhưng Nam không trả lời mà chỉ ngồi buồn và nó uống rượu, Chưa bao giờ thấy nó uống rượu và đây là lần đầu tiên tôi thấy nó uống nhiều như thế. Nó tu hết một hơi rồi nước mắt nó lăn dài trên má và bảo với tôi : - Tao tính sẽ cưới Nhung và cũng để dành đc 1 số tiền để định làm đám cưới nhưng chắc có lẽ Nhung bỏ tao mất thôi ! Rồi nó lại khóc và tu rượu nư nước lã, tôi thấy thằng bạn mình như vậy mà ko biết nói gì hơn. Nó nằm lăn ra ngủ và rồi nó tự nhốt mình trong nhà 3 ngày liền, toi có làm đủ mọi cách cũng ko thể thay đổi đc tình hình thì đến ngày thứ 4 tôi đi làm về thì thấy mặt nó tươi như hoa và chạy ra nó bảo : - Tối nay mà ko đc đi đâu đấu đấy, tối nay Nhung sang nấu ăn nên mày phải ở nhà ăn cơm với bọn tao ! Tôi chả hiểu chuyện gì nhưng thấy bạn mình vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây nhưng tôi từ chối lời mời của nó : - Tối nay thì ko đc rồi, chiều nay đi học về tao ohải đi có chút chuyện 2 3 hôm rồi tao mới về xong tao về quê luôn, 1 tuần sau tao mới lên mày ạ. Thế nên cho tao xin lỗi nhé. Nam cố nài nỉ tôi tối nay ở nhà ăn bữa cơm rồi đi nhưng không được nên nó buồn buồn đi vào trong nhà. Tôi theo vào và bảo nó : - Thôi đc rồi tối nay tao cố gắng về qua 1 chút rồi tao đi, tao nói trc là tao ko ngồi lâu đc đâu đấy. Nó cười hớn hở gật đầu. Tôi lấy bước ra cửa để đi học và thầm nghĩ ” đúng là tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể biến 1 thằng đàn ông to như bò mộng thế kia thành 1 đứa trẻ con thì tài thật đấy”. Tối hôm đó vừa về đến nhà thì thấy Nhung và Nam 2 đứa đang vui vẻ dọn mâm cơm cùng với một vài người bạn cùng xóm cũng sang ăn chung nên bữa ăn rất vui. ăn đc một kúc thì tôi ohải đi có công chuyện và 12h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về đến nơi tôi thấy còn mỗi mình Nam ngồi trên giường, cả phòng trọ tối om. Tôi bảo : - Nam đấy à, sao ko bật cái đèn lên cho sáng mày ? Nó im lặng ko trả lời, tôi nghĩ là nó say nên ko hỏi nữa mà bật đèn đi về phía tủ quần áo định mở ra thì Nam ra cản lại : - Mày đừng mở tủ, tao biết mày mai về quê nên tao lấy sẵn quần áo của mày cho vào va ly rồi, đi ngủ sớm đi mai còn về quê sớm.. Hề hề… Mày thấy bạn mày có tốt ko ? Toi thấy nó có vẻ say nên cũng cười và nói : - Rồi rồi tốt, ông là bạn tốt nhất của tôi rồi. Thôi ông bạn tốt say rồi đi ngủ đi cho tôi nhờ đừng phá tôi để mai tôi còn về quê sớm. Nó cười hề hề rồi lăn ra ngủ. Tôi định mở tủ để kiểm tra lại xem còn thiếu gì không nhưng mà thằng bạn cứ cản và không cho mở nên tôi cũng chiều ý nó, tôi kiểm tra lại cái va li đựng quần áo thì thấy đầy đủ rồi nên đi ngủ luôn và sáng mai tôi về quê sớm. 1 tuần sau tôi lại ra Hà Nội sau khi làm xong mọi việc ở quê. Ra đến phòng trọ thì không thấy Nam đâu mà cửa phòng khóa kín. Tôi hỏi khắp mọi người thì thấy bảo là Nam và Nhung có cãi nhau to lắm và Nam chuyển đi rồi. Tôi đến gặp chủ nhà thì đúng là Nam đã trả phòng trọ và đi ngay sau hôm tôi về quê 2 ngày rồi. Tôi đề nghị bà chủ cho thuê lại gian phòng đó để ở vì do đã ở quen nhà ko muốn đi nơi khác và cũng vì gần nơi mình đang học việc nên cũng tiện đi học. Tôi nhận chìa khóa phòng và vào phòng thì thấy trong phòng không còn gì ngoài chiếc giường vẫn nằm đó. Tôi đi mua mọt chiếc tủ bạt để treo quần áo và mua thêm 1 ít đồ dùng lặt vặt như bếp và bát đũa để nấu ăn rồi cuộc sống của tôi lại trở về như bình thường ngoại trừ một điều là ban đêm tôi hay nghe tiếng ai đó gõ vào 1 vật gì đó như bằng gỗ vậy… Nghĩ rằng do bình thường có thằng Nam nó hay ồn ào giờ vắng vẻ quá nên tôi tưởng tượng ta vậy thôi. Nhưng đêm hôm đó tôi đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, Tôi chạy ra mở cửa thì ko thấy ai. Nghĩ trẻ con hàng xóm nghịch ngợm nên lại vào ngủ tiếp… Thiếp đi đc 1 lúc thì : “Cộc…cộc…cộc…” Ba tiếng gõ đều đặn lại vang lên như lúc nãy, lần này tôi chạy ra mở cửa nhưng không có ai. Tôi nói to lên cho ai đó đang chọc phá tôi có thể nghe thấy đc : - Đêm hôm rồi có để yên cho người khác ngủ ko, hết trò rồi hay sao mà phá cửa nhà ngta lúc đêm hôm thế ? thích chết ko hả ? Không có ai trả lời, tôi quay vào vừa đóng sập cửa lại và đi đến bên giường thì “Cộc…cộc…cộc…” lại là cái tiếng gõ cửa y hệt như lần trc… Tôi tức điên lên chạy ra mở cửa và lần này tôi giật mình ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một người con gái tóc dài ngang vai rủ xuống che kín mặt, ng đó mặc nguyên 1 bộ đồ trắng tinh đang đứng ngay trước cửa và nhìn chằm chằm vào mình… Tôi ú ớ vài tiếng thì người đó cất tiếng cười sặc sụa : - Hahaahhaha… Thằng này già đầu mà còn nhát chết ha ha ha Tôi ngẩn người ra thì hóa ra là Nam… Tôi không nói lên lời và nó đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà không đợi tôi nói gì nó thao thao bất tuyệt : - Sau 2 hôm mày về quê, tao với Nhung cãi nhau to lắm, bây giờ Nhung nó bỏ tao đi mãi mãi rồi, vĩnh viện ko bao giờ tao với Nhung gặp lại nhau đc nữa, tao cũng đi sau hôm đấy tao cũng ko ở đây nữa. Cũng nhớ mày lắm nhưng mà ko gặp đc. Mãi bây giờ mày mới ra mà giờ tao mới về gặp mày đc. Tôi hỏi nó : - Thế giờ mày ở đâu và làm gì rồi. Chuyển về đây ở với tao. Nó im lặng hồi lâu rồi bảo : - Tao ở xa lắm, mà tao cũng ko về đc đâu, tao còn vướng công việc mà… Nghe nó nói vậy cũng ko biết làm sao, tôi an ủi : - Thôi thì chuyện qua rồi, ko có em này kiếm em khác, thiếu gì ng con gái tốt, mà mày ko về cũng ko sao, thỉnh thoảng anh em mình lại gặp nhau là đc. Nó mỉm cười và nói có việc giờ phải về rồi. Tôi tạm biệt nó và đi ngủ. Đêm hôm đó không còn tiếng gõ như mọi đêm nữa nên tôi ngủ ngon đến sang hôm sau. Cuộc sống của tôi lại trở lên bình lặng như mọi ngày thì đến một hôm tôi gặp Nhung trên đường. Nhũng cũng thấy tôi và quay đầu bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng đc một đoạn thì mất dấu. Mấy ngày sau tôi thường hay đi qua đó và rồi tôi cũng lại gặp Nhung một lần nữa, Nhung giờ khác xưa nhiều rồi, không còn vẻ ngây thơ trong sáng như trước mà thay vào đó là mẹ đẹp sắc lạnh, sành điệu và thời thượng. Gặp tôi Nhung lại tranh mặt và tôi đi đến gần hỏi thì Nhung vờ như không quen. Tôi thất vọng lắm và về nhà.




Đêm hôm đó ko ngủ đc, nằm thao thức cho đến khi thiếp đi thì lại có tiếng gõ cửa. Lần này tôi mở ra thì ko có ai, đến lần thứ 3 cũng ko có ai, tôi bực mình quát ầm lên : - Đứa nào thích chết đấy ? Có giỏi thì ra mặt đi ? Đứng một lúc ko thấy ai, tôi quay vào nhà. Lúc này trong phòng tôi đột nhiên lạnh lạ thường, tôi có cảm giác căn phòng hôm nay âm u hơn mọi ngày mặc dù bây giờ dang là trưa hè tháng 5 mà tôi bất giác rùng mình. Đúng lúc đó thì “Cộc…cộc…cộc…” tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật mình. Lần này tôi run run bước ra phía cửa, mở thật mạnh cánh cửa nhưng không, phía trước không có ai cả. Tôi chạy hẳn ra ngoài và thấy một người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía tôi. Do xa quá tôi không nhìn rõ đó là ai nhưng tôi có cảm giác người đó ko hề bình thường và tốt nhất tôi nên vào nhà. Vừa quay vào nhà tôi hét ầm lên và chạy ngay ra ngoài vì trên giường của tôi đang có 1 người con trai đang ngồi gục mặt vào đầu gối. Mà mới cách đây ít phút tôi còn đứng cạnh đó vậy người này là ai. Tôi lấy hết can đảm cất tiếng hỏi - Ai thế ? Không có tiếng trả lời… Tôi lấy hết can đảm bước vào phòng và với tay bật đèn thì một lần nữa tôi như bị đứng hình ngay lập tức… Khi đèn phòng vừa sáng thì người đó cũng biến mất không một dấu vết. Tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Tôi tắt và bật đèn lại 3 4 lần và dụi mắt thật kỹ nhưng trên giường đúng là không hề có một người nào đang ngồi ở đó. Tôi nghĩ chắc do mình mệt quá nên nhìn nhầm, tôi đi xuống nhà vệ sinh rửa mặt và lần này tôi như chết đứng khi vừa rửa mặt xong tôi nhìn lên gương thì thấy có một bóng người đi vụt ngang qua sau lưng tôi… Tôi vội quay lưng lại nhưng không có ai, cửa vẫn cài chốt bên trong người ngoài không thể vào đc vậy ai là ng vừa xuất hiện sau lưng tôi… Tôi chạy vội ra ngoài, bật sáng hết đèn trong phòng lên, ngồi bên cạnh giương, tôi không tin trên đời này có ma. Hồi ở quê tôi cũng đc nghe rất nhiều chuyện ma từ các ông các bà trong xóm kể mỗi khi lũ trẻ tụi tôi có sang chơi nhưng chưa bao giờ tôi tin, vậy cái vừa xuất hiện là cái gì… Tôi tự hỏi nhưng ko hề có câu trả lời. Đúng lúc ấy thì chợt bàn chân tôi để dưới đất chợt lạnh buốt… Tôi đưa mắt nhìn xuống và tôi hét lên đầy kinh hãi vì ở trong gầm giường của tôi có một bàn tay trắng nhợt nhạt, trên tay có vài vết loang đỏ thẫm như máy đang nắm chặt lấy cổ chân tôi… Tôi vội co vội chân lên giường và đêm hôm ấy tôi ngồi co ro trên giường không dám bước chân ra khỏi giường nữa… Ngồi co ro cho đến sang, mệt quá tôi thiếp đi… Trong giấc mơ tôi thấy trong phòng mình đầy máu, máu vung vãi khắp nới. dưới gầm giường có một cái xác người cũng đẫm máu mà tôi không thể nhận ra đó là ai, có quen hay là ng lạ… Rồi đột nhiên người đó bật dậy túm lấy tôi. Đến đây tôi giậy mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9h sáng, tôi gọi điện thoại cho thầy dạy xin phép đc nghỉ 1 2 buổi vì bị ốm rồi dọn dẹp phòng của mình. Quét dọn từ trên gác lửng xuống đến tận nhà tắm xong xuôi nhưng còn 1 chỗ tôi chưa dám chạm đến đó là cái gầm giường. Lấy hết can đảm tôi cúi xuống từ từ, thật từ từ và tôi thở phào nhẹ nhõm khi gầm giường sạch trơn. Tôi thầm nghĩ “đéo mẹ, chắc tại đêm qua mệt quá nên hoa mắt ấy mà, thời buổi đéo nào rồi mà còn ma với chả quỷ, rõ hâm”… Bật cười vì nỗi sợ hãi đêm qua cửa mình, nhân tiện hôm nay đc nghỉ nên định gọi cho Nam rủ đi nhâm nhi cafe rồi đi chơi cho khuây khỏa nhưng gọi điện thì toàn “Thuê bao quý khách vừa gọi…” Đúng lúc ấy có 1 anh hàng xóm đi từ đâu về vừa đi vừa chửi đổng : - Đm thằng nào mất dạy, đm đứa nào vứt chuột chết ở đâu mà mùi hôi đéo chịu đc. đm bố mà bắt đc thằng nào vứt chuột chết ra quanh đây bố mày tẩn cho nhừ tử, mà đéo biết nó giấu vào đâu mà tìm mãi đéo thấy. Tôi từ trong nhà đi ra hỏi : - Có chuyện gì thế anh ? Ông hàng xóm bực tức vừa chửi vừa trả lời : - Đm đéo biết từ hôm qua đến giờ cái mùi chuột chết từ đâu nó cứ thoang thoảng, kinh vãi cả đái. Mà anh bắt đc thằng nào giấu chuột chết anh đánh bỏ bố nó luôn… Nhân tiện anh em đang rỗi tôi mời anh hàng xóm ra đầu phố uống cafe rồi hỏi về chuyện của Nam : - Anh biết thằng Nam trước nó ở cùng phòng với em chứ ạ ? Ông hàng xóm gật đầu rồi bảo : - Ừ anh biết, nó ở cùng phòng với em mà có con người yêu xinh xinh ấy hả. Cái hôm mày về quê thì 2 đứa nó cãi nhau to lắm rồi mấy hôm sau thấy bà chủ bảo là thằng Nam nó đi rồi, chắc là cãi nhau nên chán bỏ đi đây mà. Tôi hỏi tiếp : - Thế từ hôm ấy anh có thấy Nam hay Nhung quay lại ko ạ ? Ông ấy nhấp ngụm cafe rồi trả lời : - Thằng Nam thì anh ko thấy nhưng con bé kia thì a có thấy một hai lần gì đấy, mà nó toàn về lúc tối muộn thôi mà lén lén lút lút, đến trước cửa phòng thì ko mở cửa vào mà thấy khóa thì đi luôn. Nghe đến đây tôi linh cảm có chuyện ko hay cho thằng Nam nên tôi hỏi lảng sang vài chuyện khác rồi xin phép đi trc. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho thằng Nam,rút điện thoại gọi nhưng không thể liên lạc đc. Tôi nghĩ ngay đến cái Nhung. Tôi vọi chạy đi đến chỗ mà tôi gặp cái Nhung lần trc nhưng lần này không hề thấy Nhung ở đấy. Tôi dò hỏi mọi người xung quanh thì ko ai biết Nhung là ai. Tôi lục trong điện thoại may là còn 1 bức ảnh tôi chụp tất cả mấy anh em trong xóm hôm trc khi tôi về quê, và trong đó có cả Nhung, Tôi hỏi lại mọi người và cho họ xem ảnh nhưng không ai biết và chưa ai từng thấy Nhung cả. Dường như mất phương hướng, tôi lại đi về nhà và lần này thì về đến đầu cổng tôi đã ngửi thấy mùi chuột chết bay thoang thoảng và thầm chửi y như anh hàng xóm chửi lúc sang vậy. Nhốt mình trong phòng đến chiều tối, tôi ra ngoài đi dạo phố buổi tối. Lúc này đi lang thang gần Hồ Gươm từ xa xa tôi thấy 1 dáng người rất quen thuộc cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi nhận ra đó là Nhung, tôi chạy lên đuổi theo nhưng khi đến nơi nhung đã biến mất vào dòng người đông đúc ở gần đó. Thất vọng, tôi về nhà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Nằm một lúc tôi thiếp đi thì tiếng gõ cộc cộc lại vang lên đều đặn khiến tôi giật mình. Nhìn quanh nhà thấy ko có hiện tượng gì, tôi nhìn đồng hồ mới có 9 rưỡi tối. tôi đi ra ngoài hiên nhà chơi, lúc này có mấy người hàng xóm cũng đang ngồi ngoài hiên hóng mát, ai ai cũng kêu có mùi chuột chết thoang thoảng trong vườn mà sao mãi ko tìm ra là nó ở chỗ nào. Lúc này tôi chú ý là ở trong góc vườn có một cái giếng nhỏ có một tảng đá nhỏ đậy lên, có vẻ lâu lắm chưa ai dùng đến, nhưng rồi tôi tự nhủ “Chuột chết ném xuống giếng thì cũng làm gì có mùi bay ra tận đây mà cái giếng đậy kín thế kia cơ mà”… Ngồi ngoài hiên một lúc thì mọi người vào nhà đóng cửa đi ngủ. Tôi cũng vào nhà nhưg không ngủ đc. Nằm thao thức một hồi lâu thì thiếp đi. Nửa đêm cảm thấy hơi đói, định bụng đi ra ngoài xem có gì ăn đêm ko. Tôi bước xuống giường và tôi trượt chân ngã ngửa xuống nền nhà vì dưới chân tôi có 1 thú gì đó nhầy nhầy trơn trơn khiến tôi đứng ko vững.. Tôi nhìn xuống chân thấy nền nhà toàn máu… Tôi kinh hãi định đứng dậy nhưng trơn quá tôi lại ngã xuống 1 lần nữa… Đúng lúc này tôi nhìn vào phía trong gầm giường. Trong đó là một xác người toàn máu, do tối quá tôi ko phân biệt đc nam hay nữa chỉ thấy tóc cắt ngắn trụi đi và đầu bị đập dập nát hết… 2 mắt của cái xác nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói với tôi điều gì ấy nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn có 1 suy nghĩ đó là chạy… Chạy thật nhanh khỏi nơi mà quai này… Lấy hết sức bình sinh tôi bò dậy và đẩy cửa chạy ra ngoài… Ra đến bên ngoài, tôi nhìn lại vào trong thì ko còn xác, cũng ko còn có cái xác nào nữa… Tôi ko dám vào phòng lần nữa mà tôi sang gõ cửa anh hàng xóm tôi gặp lúc sáng xin ngủ nhờ 1 đêm… May mắn là anh ấy cho ngủ nhờ, nằm không ngủ đc, nhớ lại cái cảnh kinh hoàng ấy tôi nghĩ có chuyện ko hay xảy ra cho nam nên tôi vội lấy đt gọi thử cho nó lần nữa… Lần này thì có chuông nhưng ko ai nghe máy… Tôi gọi lại 2 3 lần thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của Nam vang lên quanh đây. Tôi lắng nghe thật kỹ đúng là tiếng chuông đt của Nam rồi… Tôi mở cửa ra ngoài thì thấy ở chỗ cái giếng nhỏ nhỏ có cái gì đó sáng hắt lên ở góc tường. Tôi vội gọi ông anh hàng xóm dậy và chỉ cho ông ấy xem. 2 anh em bật đèn pin đi gần vào chỗ cái giếng. Càng vào gần hơn thì mùi hôi càng nồng nặc. Ông anh vừa đi vừa lẩm bẩm tao mà tìm thấy con chuột nào ở đây thì mấy thằng ôn trong xóm trọ biết tay tao. Vào đến nơi tôi thấy đúng là đt của Nam đây rồi, cái 1280 màu xanh đen có dán ảnh của Nam và Nhung đây mà… Rồi lúc này ông anh hàng xóm chợt bảo : - Long ơi, anh thấy hình như mùi nó thoát ra từ dưới giếng này này… Hay anh em mình thử xem dưới này có cái gì đi… Lúc này tôi vào gọi thêm một vài người nữa cầm đèn ra soi vì đèn của chúng tôi tối quá ko thể soi xuống tận sau giếng đc. Lúc có thêm mấy ng trong xóm ra bỏ tảng đá ra thì ai cũng phải đưa tay lên bịp mũi vì mùi hôi thối nồng nặc từ dưới giếng bốc lên. Rồi sau đó một anh cầm đèn pin soi xuống giếng và anh ta hét ầm lên ngã ngửa ra sau… Không ai hiểu chuyện gì nên cũng ngó vào xem và ai cũng bị giống như anh chàng kia vậy. Có người còn vừa chạy vừa nôn thôc nôn tháo. Tôi cũng nhìn vào giếng và rú ầm lên vì dưới giếng là xác của một người không mặc quần áo đang trương lên nhìn rất kinh khủng… Sáng hôm sau cảnh sát đến mời tôi lên làm việc vì tôi là người phát hiện ra cái xác, họ công bố nạn nhân là nữ và có thể tôi quen – đó là Nhung, Nhung bị cắt trụi hết tóc, trên người bị rất nhiều bết bầm tím, và vết thương gây ra tử vong là nhiều nhát búa đập vào đầu khiến vỡ sọ não và tử vong ngay tại chỗ. Rất có thể hiện trường gây án chính là căn phòng tôi đang ở… Và dưới giếng còn tìm đc 1 chiếc búa là hung khí… Những câu nói của cảnh sát văng vẳng mãi trong đầu tôi… Nhung đã chết, vậy 2 3 lần tôi gặp Nhung trên đường thì đó là ai. Cái người ngồi gục mặt khóc trên giường tôi là ai. Ko lẽ đó là hồn ma của Nhung. Thế còn thằng Nam, thằng Nam hiện giờ nó đang ở đâu. Tôi về phòng dọn dẹp lại hành lý và quyết định chuyển đi với bao nhiêu dấu hỏi hiện ra trong đầu và suy nghĩ duy nhất bây giờ là phải tìm ra Nam thì tôi mới có câu trả lời. Khi ra đến đầu ngõ chợt có một chị bán hàng nước gọi tôi lại : - Long phải ko em, em biết tin gì chưa, thằng Nam, cái thằng ở cùng em ngày trc ấy nó bị công an bắt rồi, hình như là nó giết người yêu hay sao ấy. Tôi như ko tin những gì mình vừa nghe, vội chạy ngay lên công an và thấy Nam ngồi đó… Tôi lao vào hỏi nó và nhận đc câu trả lời : - Đúng, tao giết nó đấy… Chính tay tao cầm búa đập nó đấy, vì nó thích mày. Đáng lẽ ra tao ko nên để 2 đứa mày gặp nhau, tao ko nên cho mày ở cùng phòng để rồi tao phải đập chết nó. Mày biết tao giết nó thế nào không ? Tao bắt nó cởi trần chuồng trước mặt tao, tao định hiếp nó nhưng nó không cho nó dọa tự tử cơ đấy hà hà, nhưng sao tao để nó chết dễ thế dc, tao nhốt nó vào trong tủ quần áo, và mày định mở ra đấy nhưng tao ko cho mày mở, mày ngu lắm Long à… Rồi mày biết ko tao lấy dao rạch mặt nó ra, rồi cắt hết tóc nó đi nhìn nó xấu xí thảm hại lắm… Nhưng càng nhìn tao càng sướng vì tao biết là nó như thế thì sẽ ko dám đến gặp mày nữa… Con đàn bà lăng loàn, rồi tao ép nó phải nhận là có thích mày có yêu mày… Rồi tao cầm búa nện vào đầu nó cho chết hẳn… Rồi sau đó mày biết rồi đấy… Ha ha ha đáng đời một con đĩ… Mà tao nói này – đến chết rồi nó vẫn còn trinh mới ghê chứ. Phá trinh lúc nó chết rồi cũng sướng thật đấy… Nghe những lời thằng bạn mình nói, tôi ghê sợ, ghê tởm vì đã từng sống cùng nó, từng ăn từng ngủ cùng 1 nhà với nó như anh em… Nước mắt trào ra vì những gì đc nghe từ chính miệng thằng bạn tôi thốt ra.. Tôi tiến lại gần giơ nắm đấm đính đấm nó nhưng lại thôi… Nhìn chằm chằm vào nó và nói : - Loại như mày ko xứng đáng với Nhung và cũng ko xứng với bất kỳ ai trên thế giới này, mày nên chết đi và tao hối hận khi có đứa bạn như mày. Tao đang muốn tự tay xé mày ra thành ừng mảnh như đánh mày bẩn tay, cứ để pháp luật trừng trị mày Nam ạ. Tôi quay về, người nhà Nhung lên nhận xác Nhung trong nước mắt đau buồn. Tôi dọn nhà đi và khi nhìn vào trong phòng tôi thấy Nhung đứng đó nhìn tôi… Nhung mỉm cười với tôi và biến mất… Cánh cửa phòng trọ đó mãi mãi đóng lại trong ký ức của tôi…

Ở nhà một mình

Đêm hôm đó mẹ và dì của tôi đi Huế chơi một tuần và tôi phải lên nhà dì ngủ trông nhà trong ba ngày... Ngày đầu tiên tôi ngủ bình thường... đến này thứ hai thì chuyện lạ xảy ra... Lúc đó là khoảng một rưỡi ngày 13/4, tôi vừa về đến nhà dì, bước vào nhà thì thấy ở trong nhà có dấu giày đàn ông có lẫn bùn đất. Tôi nghĩ thầm " đéo bít thằng nào vô ý thức thế, vào nhà mà ko bỏ giày ra" nhưng rồi tôi mới chợt nhớ ra nhà thì bình thườg chỉ có mỗi dì và đứa em họ của tôi ở đó, chú thì mất lâu rồi và nhà cũng chỉ có 1 bộ chìa khóa mà bộ chìa khóa vẫn ở trong túi quần của tôi...

- Vật thì ai đã vào nhà ??? - Câu hỏi hiện lên trong đầu tôi và tôi nghi nhà có trộm nên đi khắp nhà kiểm tra thì ko thấy gì và ko thấy mất mát gì nên tạm quên đi...

Đêm đó tôi ko ngủ đc, trong đầu cứ suy nghĩ mãi về dấu giày ở trong nhà vừa rồi... Ko ngủ đc, nghĩ mãi cũng chán nên tôi bật máy tính lên onl xem phim, đang ngồi xem thì con chó con nhà tôi bỗng sủa ầm lên, tôi quay ra mắng mãi mà ko nó ko chịu im... Tức quá tôi cầm cái gậy lên định cho con chó một trận thì nó chạy vào gầm giường trốn và kêu lên ăng ẳng. Tôi nghĩ thầm "con này cũng biết sợ đòn ấy nhỉ", đang nghĩ và định quay lại bàn máy tính xem phim tiếp thì con chó lại sủa ầm lên và nhảy bổ vào cái gương, đang tiện cái roi trên tay, tôi liền vụt cho nó mấy cái mà nó vẫn ko chịu im. Thấy làm lạ, tôi đi vào túm lấy nó thì chợt sững người lại vì tôi thấy trong gương, chỗ cái cửa ra vào có một bóng người, rõ ràng là một bóng người đứng ở đó nhìn vào nhà qua lớp kính mờ mờ đó...

Hoảng quá, tôi buông con chó ra, vơ lấy cái gậy và hỏi lớn ai đấy. Khi tôi lên tiếng thì cái bóng chạy vụt đi và con chó cũng ko sủa nữa mà chỉ gừ gừ trong cổ họng. Lúc đó tôi nghĩ là trộm, nên chưa dám mở cửa, mà chỉ ngồi trong nhà hét ra, một lúc sau ko thấy cái người đó quay lại, tôi nghĩ chắc là trộm và nó nghe thấy tiếng ng ở nhà nên bỏ đi rồi... Xem phim tiếp đc một lúc thì con chó nhà tôi lại bắt đầu gầm gừ rồi lông cổ nó dựng đúng hết lên, nó sủa ngày một gắt hơn, tôi theo phản xạ nhìn ra cửa thì ko thấy gì cả. Quay lại dỗ con chó thì tôi thấy nó càng sủa gắt hơn. Tôi nghĩ “ Hay con chó này bị điên”… Kệ cho nó sủa đc mộtlúc thì tôi thấy con chó chạy vào gầm ghế chỗ tôi đang ngồi rồi rên lên ư ử như nó sợ một cái gì đó, mắt nó ko rời khỏi gương. Tôi nhìn theo nó và chợt lạnh toát cả sống lưng khi mà cảnh tượng tôi thấy trong gương hiện ra rỗ mồn một ngay trước mắt tôi...Ở phía ngoài cửa, chỉ cách chỗ tôi ngồi khoảng hai mét là một bóng người,bóng của 1 người đàn ông đứng giữa cửa đang nhìn chằm chằm vào nhà… Lúc này tôi lấy hết can đảm cầm lấy gậy, đi ra gần phía cửa. Cái bóng vẫn đứng ngoài cửa…

Tôi cầm vào nắm đấm cửa và mở ra. Ko dám nhìn mà lấy tay vung gậy vụt loạn xạ với hy vọng sẽ trúng một cái gì đó nhưng ko, cái gậy trên tay tôi chỉ vụt vào khoảng không… Tôi ngẩng đầu lên, thật kinh ngạc là trướ mặt tôi chỉ là một màn đêm yên tĩnh... Một sự tĩnh lặng đến đáng sợ... Lúc này tôi nghĩ : “Nhà thì ở tầng hai, chìa khóa thì mình cầm, mà vừa mới đây thôi nó còn đứng đây,thế mà mở cửa ra đã ko thấy đâu, thế thì nó chạy đi đằng nào mà nhanh thế, ko lẽ nó nhảy xuống…??”. Đang nghĩ linh tinh thì tôi nhớ ra con chó, từ lúc tôi mở cửa ra, đã ko thấy con chó đâu cả, bình thườg nó hay lăng xăng chạy theo chân mình lắm mà. Tôi quay vào nhà tìm con chó nhỏ và ko quên khóa cửa lại… Với tay tắt máy tính đi, tôi ngồi ôm con chó nhỏ và xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại “ Sáng đi mình khóa cửa rất cẩn thận, nhà ko có dấu cậy phá… thế thì dấu giày ở đâu ra, và bóng người đàn ông đứng ngoài cửa vừa rồi là ai…??? Tại sao mấy hnay trời nắng nóng ko mưa mà dầu giày lại có bùn…???” . Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi và tôi chợt nhớ ra rằng dấu giày chỉ có ở giữa nhà và chân cầu thang lên gác xép rồi mất hẳn, thế nó đi vào nhà bằng gì và tại sao chỉ có dấu chân đi vào mà ko có dấu chân đi ra… Lúc này mọi nghi vấn của tôi đổ dồn về phía cái gác xép…

Tôi ngước lên nhìn chằm chằm vào cái gác xép tối om ấy như thể trên đó có cái gì đó đang hút lấy ánh nhìn của tôi vậy... Và đúng lúc đó con chó lại sủa ầm lên, lần này theo phản xạ tôi nhìn ra phía cái cửa thì ko thấy gì, nhìn lên gác xép cũng ko có gì lạ… Tôi ôm con chó và vuốt lông ở cổ nó để trấn an nó thì ko thấy nó sủa nữa mà kêu ư ử và nhìn về phía cái cửa phụ ở bên hông nhà … Tôi nhìn theo nó thì thấy cái người vừa nãy đang đứng ngoài đó, vì tôi tắt đèn nên trong nhà tối om và nhờ ánh trăng với ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào nên tôi nhìn rất rõ đó là một người đàn ông cao và gầy, đang nhìn chằm chằm vào trong nhà. Lần này tôi khom người xuống và đi thật nhẹ về phía cánh cửa, đi như bò dưới đất và đến gần cánh cửa đó thì tôi ko dám đứng thẳng dậy mà dựa lưng vào cửa, hít một hơi thật dài... Lấy hết can đảm quay người lại và từ từ đưa mắt lên chỗ tấm kính…

Khi mặt tôi ngang tầm vs tấm kính thì … Ngay trước mặt tôi là một khuôn mặt, tuy là kính mờ nhưng do ở khoảng cách gần, tôi có thể nhìn rỏ đó là khuôn mặt của một người đàn ông tầm trung niên đang áp sát vào tấm kính, ngang tầm với mặt tôi và chỉ cách tôi một tấm kính mỏng manh... Hai mắt của ông ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi giật mình kinh hãi rồi ngã bật ngửa người ra và chạy lại với tay bật công tắc đèn rồi nhìn lại thì lão ta ko còn ở đấy nữa. Đêm đó tôi ko dám ngủ, bật hết tất cả đèn trong nhà, bật nhạc và lên giường nằm mà ko dám ngủ, trong đầu tôi vẫn bị ám ảnh bởi cái ánh mắt đó, đôi mắt cứ hiện ngày một rõ dần trong tâm trí của tô, một đôi mắt đỏ ngầu, ko như mắt người, ko hề có màu đen hay trắng gì cả mà chỉ có một màu đỏ tươi như máu… Ko ngủ đc nên nằm nghe nhạc và đọc truyện để quên đi ánh mắt ma quái ấy, muốn chạy ra ngoài lấy xe đi về nhà nhưng sợ bây giờ mà ra đó lỡ đâu nó đúng ở ngoài đó thì toi nên thôi ko dám ra nữa…

Tôi nằm được một lúc thì có tiếng giày vang lên ở ngoài hành lang… Tiếng đế giày cao su đi trên mặt đất vang lên đều đặn “ Cộp Cộp…” . Tôi ko dám nghe và tự dặn mình là ko đc để ý đến nó nữa,chạy ra phía máy tính bật to nhạc lên hy vọng sẽ át tiếng giày ấy đi nhưng ko, tiếng giày vẫn vang lên đầy thách thức và tôi có cảm giác như như nó đang ở ngày bên cạnh tôi vậy…

Lấy hết can đảm mở cửa nhìn ra thì hành lang ko một bóng người… Tôi đang định chạy xuống sân lấy xe nhưng từ nhà xuống sân còn phả chạy qua cái cầu thang dài nữa... Đang phân vân thì tiếng giày lại vang lên ở cái cầu cầu thang đi lên nhà. Hoảng quá tôi đóng và khóa chặt cửa lại và leo lên giường… Tiếng giày vẫn đi lại đều đều ở ngoài hành lang… Tôi nằm trùm chăn một lúc thì thiếp đi cho đến khi đồng hồ báo thức reo báo là 6h30 sáng… Tôi bật dậy, đánh răng rửa mặt và chợt nhớ ra chuyện đêm qua, tôi chạy nhanh ra cửa và mở toang cánh cửa ra. Tôi kinh hãi lùi lại rồi ngã cả xuống sàn nhà… Trước mắt tôi là ngay trước cửa có rất nhiều dấu giày dính đầy bùn đất và ngay trên tay nắm cửa và mặt kính cũng có bùn, rất nhiều bùn và cả máu nữa… Tôi ngồi xuống, mồ hôi toát ra như tắm và nghĩ rằng nếu như đêm qua mình ko khóa cửa thì bây giờ mình sẽ ra sao, mình có còn đc ngồi đây để chứng kiến những thứ này ko…