Cưới Ma
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 13: Nó đã xuất hiện
Đã đến thư viện Đông Thành!
Lục Lục xuống xe, xem thời gian, 13 giờ 46 phút. Con 14 phút nữa mới đến giờ hẹn.
Bên trong cổng thư viện là một khoảng sân nhỏ, rất yên tĩnh, với những thảm cỏ nửa vàng nửa xanh vuông vức, được xén phẳng phiu; hai lối đi hình cung, bên cạnh đặt mấy chiếc ghế đá sạch sẽ. Một con chim màu đen sà xuống đậu, rồi lại bay vút lên. Lục Lục ngẩng nhìn bầu trời xanh, ánh nắng chói chang.
Lục Lục ngồi xuống ghế đá, thấy lạnh, cô lại đứng lên rồi thong thả dạo bước, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh. Trong sân lúc này chỉ có một mình Lục Lục. Cô chợt thấy ngạc nhiên, tự hỏi tại sao mình lại đến đây?
Đến để gặp đôi mắt trong máy tính! Thần kinh mình không bình thường thì phải?!
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.
Một bé gái chừng bảy, tám tuổi, gầy gò xuất hiện, nó có làn da rất trắng, mặc áo len đỏ, cưỡi xe đạp trẻ em trang trí sặc sỡ, đang đi trên lối đi hình cung đến gần Lục Lục. Cô nhìn đồng hồ, 13 giờ 50 phút, còn mười phút nữa.
Sao không thấy cha mẹ đứa trẻ đâu nhỉ?
Bé gái đạp xe lướt qua Lục Lục rồi phóng thẳng ra ngoài cổng thư viện.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Lục Lục.
Có lẽ nó chẳng liên quan gì. Cô tiếp tục đợi.
13 giờ 55 phút, còn năm phút nữa.
Di động bỗng đổ chuông, Lục Lục hơi run run nhìn điện thoại. Hóa ra là Hồ Tiểu Quân gọi. Lúc này cô mới nhớ hôm qua đã hẹn với Tiểu Quân chiều nay cùng đi mua rèm cửa.
“Lục Lục, chiều nay vẫn đi chứ?”
“Sau 2 giờ tớ rảnh.”
“Được! Tớ đang ở nhà trẻ, tớ sẽ tìm cậu ở đâu?”
“Tớ đang ở thư viện Đông Thành. Cậu đến đây mất bao lâu?”
“Gần thôi, chỉ sau 10 phút nữa.”
“Thế thì vừa khéo. Cậu lại đây nhé!”
Lục Lục tắt máy, tiếp tục nhìn xung quanh.
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Anh ta chừng ngoài 30 tuổi, đeo kính trắng, mặc áo len màu đen, hơi lộ ra cổ áo sơ-mi trắng, tóc hơi dài và rối, trông ra dáng trí thức. Anh ta đi vào cổng thư viện rồi bước về phía Lục Lục. Cô chăm chú nhìn anh ta. Gọng kính màu đen, mắt kính phản quang lấp lánh nên cô không thể nhìn rõ ánh mắt. Anh ta đang thong thả bước về phía Lục Lục. Chính là người này rồi! Lục Lục thở gấp, đôi tay hơi run run. Cô thoáng nghĩ hay là mình nên gọi cảnh sát 110. Anh ta bước đến trước mặt Lục Lục thì dừng lại. Cô cúi xuống nhìn mũi bàn chân mình, nhưng thực ra ánh mắt vẫn có thể nhận ra đôi bàn chân anh ta. Bàn chân đi đôi giầy da đen mũi rất nhọn, dây giày buộc chặt. Anh ta nói: “Là cô phải không?”
Lục Lục ngẩng phắt lên nhìn thẳng vào mặt anh ta. Một khuôn mặt xám đen, đôi mắt rất to, lòng đen nằm chính giữa, lòng trắng thì quá trắng trông cực kì đáng sợ. Cơ mặt anh ta đang không ngớt giật cục.
“Anh nói gì?”
“Tôi nói… là cô phải không?”
“Anh tìm ai?”
“Cô không phải Trương Tường à?”
“Trương Tường nào?”
“Xin lỗi. Mạng “Lưới tình” giới thiệu cho tôi một bạn gái, hẹn sẽ gặp nhau ở đây. Tôi ngỡ cô là cô ấy…” Nói xong anh ta cúi đầu rảo bước đi luôn. Lại là mạng “Lưới tình”! Lẽ nào con người thời nay đã mất khả năng giao tiếp trong cuộc sống, nên phải dựa vào mạng để tìm tình yêu?
Lục Lục xem giờ, 13 giờ 59 phút. Còn đúng một phút nữa.
Lục Lục thầm đếm ngược: 60, 59, 58, 57, 56, 55, 54, 53, 52, 51…
Một cô gái mặc đồng phục màu hồng đào đi xe đạp lướt qua ngoài cổng chính của thư viện. Lục Lục nghi hoặc, liệu cái bóng hồng ấy có phải là Hảo Thiên Trúc? Tại sao cô ta lại xuất hiện vào thời khắc nhạy cảm, địa điểm nhạy cảm này? Nhưng cô ta đi lướt qua luôn, Lục Lục cũng không nhìn rõ mặt cô ta. Tình huống này có được coi là đôi mắt kia xuất hiện không?
Khi cô đang suy nghĩ thật nhanh thì một cô gái bước ra từ gian phòng nhỏ của thư viện, cô ta mặc áo choàng rộng màu xanh, đeo khẩu trang màu trắng, một tay cầm cái chổi và một tay cầm chiếc rổ sắt, bước ra lối đi nhìn quanh tìm rác vụn. Một nữ công nhân vệ sinh của thư viện. Không phải người này.
Điện thoại đổ chuông, Hồ Tiểu Quân: “Lục Lục, tớ đã đến nơi!”
Vậy là Lục Lục chưa nhìn thấy đôi mắt kia thì Hồ Tiểu Quân đã đến trước, lúc này Lục Lục đang quá sợ hãi, chỉ mong Tiểu Quân đến ngay lập tức.
Lục Lục: “Tớ đang ở sân nhỏ trong cổng thư viện.”
Tiểu Quân: “Được!”
Tiểu Quân đang rảo bước vào cổng, vẫy tay với Lục Lục.
Chị công nhân vệ sinh bước lại gần Lục Lục, cầm cái rổ trút rác vào một cái thùng to màu đen, rồi lại tiếp tục bước đi nhặt rác. Tiểu Quân bước đến. Lục Lục không nói với Tiểu Quân mình đang chờ ai, cô vẫn lo lắng nhìn bốn phía chờ đôi mắt kia xuất hiện.
Không thấy gì hết.
Chị công nhân vệ sinh đi một lượt rồi bước vào một gian nhà nhỏ bên cạnh thư viện. Cả khoảng sân này trở lại vắng vẻ không một bóng người. Lục Lục xem giờ. Hai giờ đúng. Tiểu Quân bước đến nói: “Kìa, sao cậu đứng ngẩn ra thế?”
Lục Lục tiếp tục nhìn quanh: “Tớ chờ cậu!”
Tiểu Quân: “Sao cậu không đứng ngoài cổng, lại bắt tớ vào tận trong này làm gì? Đi thôi!”
Lục Lục vẫn đứng yên.
“Đi nào!”
“Chờ thêm lát nữa…”
“Chờ ai?”
“Tớ hẹn một đôi mắt.”
“Đôi mắt?” Tiểu Quân trợn mắt.
Lúc này Lục Lục mới nhận ra mình đang hoang mang nên đã trót lỡ lời, vội nói thêm: “Tớ hẹn một người, nhưng có lẽ người ấy không đến…”
Tiểu Quân: “Không sao. Tớ nán lại cùng chờ với cậu.” Lục Lục nhìn quanh, nói: “Chờ thêm hai phút nữa. Cậu thích rèm cửa màu gì?”
“Màu đen.”
“Giống Chu Xung của tớ!”
“Màu đen, ánh sáng không lọt vào được cho tớ cảm giác an toàn.”
“Hình như phải là đen xen lẫn đỏ thì ánh sáng mới không lọt chứ?”
“Tớ sợ màu đỏ, vì giống như màu máu.”
Cả hai trò chuyện một lúc. Sân thư viện vẫn không thấy ai xuất hiện. Lúc này là 14 giờ 2 phút.
Lục Lục bỗng cảm thấy mình thật nực cười. Đôi mắt đâu bắt buộc phải nghe lời cô, mà cô bảo nó xuất hiện? Nó sẽ ẩn nấp thật kỹ. Luôn là như thế, khi ta cho rằng nó tồn tại thì nó lại không tồn tại nữa; khi ta cho rằng nó không tồn tại thì nó lại xuất hiện.
Ta sẽ mãi mãi không thể xác định nó có tồn tại thật không? Chỉ khi nào ta chết rồi thì nó mới đến gặp để ta nhìn ra hình thù của nó. Lúc đó ta sẽ chẳng còn cách gì để nói cho bất cứ người đang sống nào biết chuyện nữa.
Lục Lục nói: “Đi thôi!”
Tiểu Quân: “Không chờ nữa à?”
Lục Lục: “Không chờ nữa.”
Cả hai ra khỏi cổng thư viện, vẫy tắc-xi hướng về khu chợ bán buôn vải vóc.
Trên xe, Lục Lục bỗng ngoảnh nhìn Hồ Tiểu Quân.
Tiểu Quân cũng nhìn cô, nói: “Sao cậu lại nhìn tớ?”
“Không! Tớ đang tưởng tượng… cậu làm cô dâu trông sẽ rất xinh.”
“Cô gái nào chẳng có một ngày như thế!”
Lục Lục lại nhìn thẳng, không nói gì nữa. Vừa rồi Lục Lục chỉ thuận miệng nói thế thôi, thực ra cô đang nghĩ đến một điều: lúc 1 giờ 55 phút Tiểu Quân nói mười phút nữa sẽ đến nơi, nhưng cô ấy đến sớm hẳn 5 phút, tức là đúng 14 giờ chỉ có Tiểu Quân đứng trước mặt Lục Lục. Đây là một sự thật. Liệu sự xuất hiện của Tiểu Quân chỉ là ngẫu nhiên?
Cô lại nhìn Tiểu Quân. Tiểu Quân cười: “Sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế?”
Lục Lục hỏi: “Này, hai chúng ta quen nhau từ khi nào nhỉ?”
Tiểu Quân: “Ơ kìa! Tớ là fan đọc blog của cậu!”
Đúng thế. Họ quen nhau qua mạng, tức là thoạt đầu Hồ Tiểu Quân xuất hiện ở máy tính của Lục Lục trước… Lục Lục không biết gia cảnh, lai lịch của Tiểu Quân. Rất có thể Tiểu Quân không phải họ Hồ[1] cũng nên!
[1] Chữ Hồ: Hồ ly = Cáo
“Đúng! Cậu hay đọc blog của tớ… Mấy hôm nay không hiểu sao đầu óc tớ cứ chập chờn…”
“Có phải tại thiếu ngủ không?”
“Sinh hoạt của tớ… xảy ra mấy chuyện kỳ quái…”
“Cậu thử nói xem?”
“Ví dụ, lúc lên mạng chơi game, cứ đến thời điểm quan trọng thì máy trục trặc… Hình như có một đôi mắt nấp trong máy tính.” Nói đến đây Lục Lục nhìn thẳng vào mắt Tiểu Quân. Tiểu Quân có vẻ sợ hãi: “Tớ cũng từng có cảm giác đó, hình như có một đôi mắt nào đó theo dõi mọi sinh hoạt của mình… Nhưng có lẽ tớ đã nhầm?”
Lục Lục tiếp tục nhìn Tiểu Quân, nói: “Tối qua tớ rất tức, bèn hẹn gặp nó ở thư viện Đông Thành lúc 2 giờ chiều nay.”
“Nó?”
“Là đôi mắt!”
“Cậu… có thấy nó không?”
“Không.” Lục Lục nhìn xoáy vào mắt Tiểu Quân. “Đúng 2 giờ thì cậu đến!”
Hồ Tiểu Quân ngẩn người, rồi cười sằng sặc.
Lục Lục hỏi: “Cậu cười gì thế?”
Tiểu Quân cười mãi không thôi. “Cậu không thấy là buồn cười à? Câu chuyện thì đang hồi hộp… thế rồi đúng 2 giờ tớ đến! Ha ha ha…”
Lục Lục: “Đúng thế, tớ cũng cảm thấy kỳ lạ…”
Tiểu Quân nói: “Cuộc hẹn chẳng đâu vào đâu: cậu là người thật việc thật đang sống sờ sờ ra, còn nó thì nó một đôi mắt! Nó có thể nấp ở bất cứ đâu, cậu không thấy nó nhưng nó có thể thấy cậu!”
Lục Lục: “Ví dụ?”
Tiểu Quân: “Ví dụ, ở bãi cỏ, trên cành cây hoặc trong thùng rác…”
Lục Lục bỗng nhớ ra một việc: lúc gần 2 giờ, một chị lao công thư viện mặc áo choàng xanh, mặt đeo khẩu trang chỉ hở ra đôi mắt, một tay cầm chổi một tay cầm cái rổ, cúi đầu chậm rãi bước đến bên thùng rác đổ rác vào… sau đó lại chậm rãi bước đi.
Lục Lục bỗng nói: “Dừng xe lại!”
Tiểu Quân ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Lục Lục: “Tớ biết đôi mắt ấy ở đâu rồi. Xin lỗi, hôm nay tớ không đi với cậu được nữa.”
Tiểu Quân kêu lên: “Ơ kìa bà chị ơi, sao lại trái khoáy thế?”
Nhưng Lục Lục đã xuống xe, chạy vụt đi.
Cô quay lại cổng thư viện Đông Thành, nhìn thấy căn nhà nhỏ mà chị lao công đã vào đó. Cửa khóa. Có lẽ chị ta đã đi rồi. Trong sân lúc này không một bóng người, cái thùng rác to màu đen vẫn đứng lù lù bên cạnh lối đi.
Lục Lục nghĩ đến cái thùng rác vì cô liên hệ đến Recycle bên trong máy tính – mọi người vẫn quen gọi là thùng rác! Tấm ảnh cưới ma trong máy tính, xóa kiểu gì cũng không được, vậy thì… liệu nó có thể có mặt trong cái thùng rác thật này không?
Lục Lục bước lại, mở nắp thùng rác, bất chấp bẩn hay sạch, cô thò tay vào bới một chặp. Một con chuột nhảy vội xuống đáy thùng, cô vẫn nín thở tiếp tục lật tìm. Cuối cùng, bên dưới đám giấy bụn và lá khô cô đã tìm ra đối phươngmà cô hẹn gặp: tấm ảnh cưới ma! Trong ảnh, vẫn là người đàn ông có vẻ hơi ngượng nghịu, người phụ nữ mắt nhắm nghiền, người và mặt cả hai dính đầy bụi cát, cứ như vừa mới được đào dưới đất lên…
Lục Lục đứng ngây như tượng, toàn thân lạnh toát. Hoàn toàn chuẩn xác, nó đã đến!
0 nhận xét:
Post a Comment