468x1000 Ads

Truyện
Showing posts with label truyen-kinh-di-trinh-tham. Show all posts
Showing posts with label truyen-kinh-di-trinh-tham. Show all posts

Bạn cùng bàn

Bạn cùng bàn
Vụ án bốn học sinh lớp 12 A mất tích vẫn chưa có lời giải.

***

Chương 1

"Khi màn đêm nuốt chửng ánh sáng. Đừng tưởng rằng bóng tối sẽ ngự trị. Còn mặt trăng trên cao làm chứng. Cửa nhà ai kẽo cà kẽo cọt. Rèm lay lay, đèn điện phụt tắt. Giăng giăng sương mờ mờ nhân ảnh. Đom đóm bay lập lòe lập lòe. Chó tru vang, mèo cào mặt đất. Nó đang đến đồng hồ tích tắc. Chăn trùm kín vẫn như lạnh buốt. Nín thật sâu mà tim đập thình thình. Chiếc gương soi giữa nhà động đậy. Gầm giường nghe sột soạt móng tay cào. Tiếng khanh khách vang lên rờn rợn. Nó đến rồi đồng hồ kêu tích tắc."

ĐAM MÊ XÁC CHẾT

Tôi đã nhìn người bạn thân nhất của mình nhảy từ hành lang lớp học xuống.

Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể đó như hòa lẫn với màu trời hoàng hôn đỏ ối buồn bã đến kỳ lạ.

Và đẹp đẽ.

***

Tôi thường vẽ, vẽ rất nhiều. Không phải những bức chân dung hay phong cảnh, mà là về xác người chết. Đó là thứ hấp dẫn hơn cả.

Tôi không vẽ mắt cho những xác chết đó bao giờ, nhưng dường như chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Chủ nhân của chúng.


Đa phần tôi vẽ bằng sự tưởng tượng là chính, hiếm hoi lắm mới có nguyên mẫu là thật. Mà muốn thế, tôi phải học cả giải phẫu cơ thể sống. Tôi dành nhiều thời gian cho việc này, hơn cảviệc để ý xem vì sao dần dần tôi không có lấy nổi một người bạn.

Mẹ tôi cũng có lo lắng. Bà không thể hiểu nổi con gái bà thấy niềm vui gì từ việc ngắm nghía những xác chết và vẽ chúng chất đầy trong phòng. Nhưng mẹ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Một người đàn ông trung niên giàu có thường bỏ rất nhiều tiền để mua các bức tranh vô dụng ấy. Ông ta không giải thích gì nhiều, treo chúng vào một căn phòng sâu trong căn biệt thự ven hồ màu trắng, mà đôi khi tôi có dịp đến thăm.

***

Một ngày, tôi đến để giao tranh đã được đặt hàng. Người mở cửa không phải bà quản gia. Thay vào đó là một chàng trai có đôi mắt tím thẫm lạnh lùng.

- Cậu tìm ba tôi? Ông đi vắng rồi.

- Tôi chỉ đến để đưa cái này - Tôi nói, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu ta.

- Cậu muốn vào nhà đợi không?

Không hiểu sao, tôi gật đầu.

Bên trong căn biệt thự là tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng ra. Trang nhã và lịch thiệp, song không che giấu nổi những tổ hợp trang trí kỳ lạ. Vài bức tượng thạch cao rải rác khắp vườn nhà, và mô tả các hoạt động như thể nghi lễ hiến tế. Trầm ngâm. Im lặng.

Mùi tử đinh hương phảng phất ma mị.

Chiếc máy quay đĩa vẫn vang lên bản " Devil's trill Sonate" của nhà soạn nhạc người Ý Giuseppe Tartini - thứ âm điệu kỳ dị đòi hỏi kỹ thuật vượt trội của người chơi. Tiếng kêu thét của quỷ dữ.

- Được không? Một bản giao hưởng tuyệt vời.

Cậu ta nói trong lúc rót trà cho tôi. Grey tea.

- Nhưng không thật sự thuần thục. Ai chơi vậy?

- Là tôi.

- Ái chà.

Khi nhìn vào gương mặt cậu ta, tôi cảm nhận một sự rùng mình của phấn khích.

Tôi muốn vẽ. Say mê và hoàn toàn chìm đắm trong vũng chết ấy. Muốn đưa cậu ta vào bức tranh của riêng tôi, nhìn gương mặt xinh đẹp ngập trong vũng máu và đôi mắt tím sẫm lạnh lùng mở căng trong màn đêm...

màn đêm

- Cậu vẽ gì vậy, đưa tôi xem đi.

Tôi đưa bức tranh cho cậu ta. Hình ảnh khuôn đầu lăn lốc lại hiện về ám ảnh.

- Cái này đúng là sở thích của ông ta nhỉ? Những thứ bệnh hoạn. Dù vậy, cậu vẽ rất đẹp.

- Cảm ơn.

- Vậy ra cậu là chủ nhân của mớ tranh ba tôi nâng niu trong tầng hầm. Tôi đã luôn tò mò ai có thể vẽ nổi những thứ ghê tởm đến thế...

Tôi cố nhớ lại về chúng, nhưng dường như mọi thứ chỉ hiện về lờ mờ. Treo cổ, phanh thây, lăng trì... Hàng chục bức, đủ mọi tư thế, màu sắc và dáng điệu. Giờ thì nó phủ một bức màn đen đặc.

- Cậu thường dùng sắc đỏ và đen. Trộn lẫn. Màu rất mạnh, nhưng nét vẽ lại chau chuốt mềm mại. Và không hề có mắt. Cậu sợ hãi điều gì?

À, phải rồi, tôi không vẽ mắt bao giờ. Vì sao nhỉ?

Nhưng nếu là con ngươi tím thẫm kia...

Tôi nhất định sẽ vẽ.

- Cậu cũng bị ám ảnh bởi cái chết, có phải không? - Tôi buột miệng hỏi. Vũng chết quanh cậu ta - ảm đạm một cách khác thường.

- Một nỗi đam mê bại hoại không điểm dừng...

Tôi nhìn những vết cắt nổi bật trên nền da trắng xanh xao. Phải, cậu và tôi là đồng loại.

Cậu ta đưa tôi vào một căn phòng lớn trên lầu. Nhìn sơ qua có vẻ là phòng ngủ. Những cuốn sách vương vãi. Mô hình cơ thể bị mổ xẻ. Và những bức tranh ảnh chụp các vụ án mạng đầy tường.

- Cậu với bố cậu có sở thích giống nhau đấy chứ.

- Vậy mới sống nổi với nhau - Cậu ta nhún vai - Minh, rất vui được gặp cậu.

- Tôi là Tường Vi - Tôi mỉm cười đáp lễ.

- Xác người chết là sự vật đẹp đẽ nhất trên thế gian. Tôi nghiên cứu những thứ ấy khi vẫn ở bên Anh du học. Cậu biết Jack The Ripper chứ?

- Ông ta là nguồn cảm hứng lớn của tôi.

- Phải, của cả triệu người trên thế giới nữa. Thủ pháp hoàn hảo không dấu vết, trí thông minh tuyệt vời và khả năng giải phẫu khôg bàn cãi. Một vết nhơ của cảnh sát Anh.

- Cậu đang muốn lặp lại nó chăng?

Tôi cười nhẹ.

- Rất tiếc, vì đã có người nẫng tay trên của tôi rồi.

Tôi trở về nhà, tắm rửa. Hơi nước lạnh có chút rùng mình. Những dòng nước chảy tràn, xô đẩy, cuộn lại, lăn dài trên cơ thể, rồi chậm rãi bò dưới mặt sàn đá, tựa như...

dam-me-xac-chet-2

"Cậu đã quên tôi rồi sao?"

Một giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai tôi.

"Đồ bẩn thỉu."

Trong phút chốc, cả người tôi đông cứng.

"Gột sạch đi. Máu ông ta vẫn còn dây trên người cậu kìa."

"Cút... Cút đi!"

"Cút đi ư?"

Một bàn tay túm chặt lấy tóc tôi, giật mạnh, dí sát vào chiếc gương trong phòng tắm. Hai gương mặt hiện ra.

"Nhìn cho kĩ đi! Máu đó! Máu của lão khốn đó đó! "

Cả người tôi phủ toàn bởi máu. Dưới chân, máu trên sàn trào ngược. Tay vẫn còn cảm thấy hơi lạnh của lưỡi dao.

Phía góc bên kia. Con ngươi đang trợn trừng.

- Khônnnggg!!!!!!

- Vy?! Con có sao không?!

Mẹ tôi xô cửa chạy vào. Tôi ngồi đó, bệt trên sàn, run rẩy.

Không gì cả.

Chỉ là nước.

- Con... Không sao...

Vẫn những ảo giác đó.

Đôi mắt trợn trừng.

"Phải, lão ta đã thấy hết tất cả tội lỗi của mày đó."

"Im đi. Mày chỉ là ảo giác của tao mà thôi."

***

- Mẹ nghĩ con nên đi khám lại...- Bắt đầu bữa cơm tối bằng lời gợi mở của mẹ tôi.

- Dù có uống bao nhiêu thuốc, gặp gỡ bao nhiêu bác sĩ tâm lý thì kết quả vẫn vậy mà thôi mẹ. Sock tinh thần gây nên ảo giác là chuyện không thể tránh khỏi...

Nói rồi tôi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt bà:

- Chẳng thể nào chữa nổi đâu.

Cứ như vậy, im lặng cho đến hết bữa ăn.

Mẹ tôi tốt, nhưng bà chẳng thể hiểu được tôi. Cuộc sống tồn tại song song, tựa như 2 đường thẳng. Bà có thể chăm sóc tôi, yêu thương tôi, nhưng không thể bước vào thế giới của tôi.

Điều đó làm tôi nhớ đến chàng trai chiều nay. Thứ cảm xúc mãnh liệt thôi thúc bản năng muốn vẽ - một tiêu bản hoàn hải, sống động, thực thụ hẳn nhiên sẽ thích hợp với sắc đỏ điên cuồng. Đôi mắt tím thẫm như hổ phách lặng lẽ soi xuống tận đáy tâm hồn...



Tôi mở máy tính. Gõ cái URL chiều nay cậu ta đưa cho tôi với thái độ kỳ quặc, gần như... Hưng phấn? Một tên miền chưa ừng thấy bao giờ.

"Chào mừng đến với Nirvana"

"Chấp nhận hay không?"

Cái gì thế này... Niết Bàn à? Nơi siêu thoát linh hồn?

"Chấp nhận"

"Password"

Xem nào...

"Gõ bất cứ thứ gì, kỳ quặc cũng được, hiện lên trong đầu cậu khi ấy. "

"Toxic"

"Chấp nhận"

Cái trang web kỳ quái. Đã thế thì để pass làm gì cho nhọc công.

"Các điều khoản khi trở thành Member:

1. Bạn có thể tin hoặc không tin. Nhưng nếu những sự việc kỳ lạ có xảy ra trong quá trình bạn đăng nhập web, admin không chịu trách nhiệm.

2. Khi bạn không thể vào được web, có nghĩa Account của bạn đã hết nhiệm vụ. Nếu cố tìm cách sign in, một lần nữa, admin không chịu trách nhiệm.

3. Không chỉ có Người mới tồn tại. Vậy nên đừng cố tìm hiểu về các Member khác."

Một giáo phái thần bí à? Hay tổ chức phản động?

"Đồng ý"

"Chân thành cảm ơn. Lặp lại 3 lần tên web, và kết giới sẽ giăng xung quanh bảo vệ bạn khỏi "những thứ kỳ quái ". Nếu bạn không làm theo, tốt thôi. Sinh mạng của bạn mà."

Cũng biết đùa nhỉ.

Tôi tiếp tục click. Hơn 3000 thành viên. Các topic chủ yếu về ma quỷ, những vụ thảm sát và vài trò tâm linh vớ vẩn. Nhạt nhẽo. Có cả tỉ trang web từa tựa như thế này. Khi tôi đang định đóng nó lại, màn hình đột nhiên rung mạnh.

Tắt phụt. Tối đen.

Rồi nhanh chóng hiện những vân gờ nhiễu sóng vẫn thường thấy ở mấy chiếc tivi lỗi thời. Một cảm giác lành lạnh chỉ có trong thứ tiểu thuyết dọa ma rẻ tiền bán đầy vỉa hè tràn đến.

Choán đầy màn hình giờ là một clip quay chậm. Thứ màu đen trắng quyện chặt đến khó thở. Lưng. Bàn máy tính. Cửa sổ trước mặt. Kệ sách. Cô ta đang xem gì đó. Tôi cố vươn người tới trước. Nhìn.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Cô ta cũng đang vươn ra trước.

Hướng nhìn chuyển dịch xuống gầm bàn.

Một màu đen đặc sệt. Chảy tràn cả ra nền sàn.

Có cái gì đó....đang nhỏ giọt.

Tuyệt đối không được nhìn xuống!

Tôi có thể cảm nhận thấy thứ gì đó đang chăm chú dõi theo tôi.

Chằm chằm.

Trong màn hình.

Có điều gì đó... Không..." thứ đó" đang chuyển động.

Một cánh tay?

Cựa quậy.

Chạm vào cả tôi lẫn cô ta.

Rồi tôi nhận ra...Người trong clip là mình.

Run bần bật.

Thứ nhô lên khỏi gầm bàn. Là một cái đầu.

Hố mặt sâu hoắm đâm thẳng vào tôi.

Thậm chí cuống họng không thể hét thành lời.

Bàn tay trơ đầy xương bắt đầu xâm chiếm cơ thể và tâm trí tôi.

Rồi dần dần.

Từ hốc mắt ngập những con giòi bọ trắng ởn lúc nhúc. Lổm ngổm.

Từ những ngón tay xác thịt thối rữa, chúng túa ra, rơi lộp bộp trên cơ thể tôi.

Tôi hoảng sợ la lên, nhưng âm thanh phát ra từ miệng như dội vào một chiếc hộp kín. Hoàn toàn không có thanh âm đáp trả.

Giòi từ miệng, từ mắt, từ mũi...cô ta... Hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu con ngập ngụa trên cơ thể bị bật ngửa đè lên sàn của tôi.

Cô ta có mái tóc dài và một gương mặt....nát bét.

Chúng gặm nhấm.

Ăn mòn.

Lời cảnh báo đó là thật.

Khi ngất đi, tôi cảm thấy bản thân như trôi đến một khoảng không nào đó, rỗng và đen đặc, với thứ áp lực kỳ dị đè nặng. Tôi cố thoát ra, nhưng vô vọng. Những lối đi xoắn ốc sâu hun hút gợi nhớ đến tác phẩm manga Uzumaki mà tôi từng đọc hồi cấp hai. Đi mãi. Không kết thúc.

Rồi tôi thấy một cô gái mặc sơ mi trắng phía trước. Mái tóc dài và đôi chân trần sáng lên trong khoảng đen đặc sánh. Thật nhạt nhòa.

Những màu sắc bỗng xuất hiện. Đỏ và đen. Quện chặt. Xếp chồng chéo. Hoang dại, nặng nề và bắn tung tóe trước mắt đến ngạt thở.

Như một bảng pha màu của gã họa sĩ vụng về.

Con đường dần sáng lên, đủ để tôi nhận ra những thây xác vỡ vụn rải rác hệt đám manơcanh đủ hình thái. Khuôn đầu lăn lốc đột ngột hướng về phía sinh vật sống duy nhất trong thứ khoảng trống này. Những gương mặt không mang mắt, chỉ biết dõi theo bằng ý niệm chết chóc.

Cô gái mỗi lúc một bước nhanh hơn, những bước chân rất nhẹ trên không khí, càng cố đuổi theo thì lại càng chới với. Rồi cô ta quay lại. Gương mặt đẹp và buồn. Từ đôi mắt chảy tràn dòng máu, xuống cả chiếc cổ với những vết rạch sâu. Trước cơ thể, đám nội tạng bị moi móc thấm đẫm thứ sắc đỏ khiến người ta nôn ụa.
Tôi dốc người xuống, ôm chặt lấy cổ họng. Từng miếng thịt sống thối rữa vương vãi gợn cảm giác lộn lên của dịch vị trong dạ dày. Nhưng khi tôi ngẩng lên...

Cô ta biến mất.

Thay vào đó là một căn ngõ tối tăm ảm đạm.

Đường gờ tường loang lổ vết bong tróc, cả một mảng gạch trải dài lộ ra sau những vết sơn vội vã. Cạnh đó là một cái mương rãnh hay cống gì đó mà tôi không thể xác định nổi. Nhớp nháp và bẩn thỉu. Thứ đèn sáng nhờ le lói hắt ra từ vài "ngôi nhà" lụp xụp bên đường.

Tiếng chó tru văng vẳng gợi cảm giác buồn thảm và xa xôi...

Bóng ai đó đổ dài loang loáng.

Một người đàn ông trung niên.

Mùi cống rãnh và rác thải bốc lên.

Dưới chân tôi là một vũng nước sậm màu.

Máu.

Ông ta đang làm gì vậy?

Qua đôi vai ông ta, tôi nhìn thấy.

Một cái đầu trợn trừng.

Chúa ơi.

mắt trợn trừng

- Này, dậy đi.

Mở mắt ra và cậu ta đường hoàng vắt vẻo trên chiếc ghế của tôi, đang xoay tròn quả táo trước mặt với thái độ vui thích không giấu giếm. Căn phòng sạch sẽ và gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra. Những con giòi đã biến mất.

Nhưng nếu là ảo giác, mọi thứ đã không "thực" đến thế.

- Mẹ tôi đâu?

- Ra ngoài rồi. Một kiểu mẫu điển hình cho các bà mẹ đấy nhỉ? Rất dễ mến.

- Trang web mà cậu đưa cho tôi...

Trong phút chốc, tôi nghĩ mắt cậu ta đổi sang màu đỏ rực như thú săn mồi.

- Rất thú vị, phải không?

Làm ơn đi - tôi tự nhủ. 2 cơn ác mộng diễn ra liên tiếp nhau khiến đầu tôi ong lên. Mọi thứ thật lộn xộn. Tôi cố tìm cách gắn kết các sự kiện, nhưng không sao hiểu nổi. Chỉ còn mùi lợm lên của cống là thứ khiến tôi nhớ rõ nhất.

- Cậu đến đây làm gì?

- Trả tiền. Bố tôi nói chưa gửi tiền bức tranh này. Phiền phức.

Cậu ta đưa tôi 1 phong bì trắng phẳng phiu.

- Cảm ơn.

Minh không đáp, chỉ khẽ lướt những ngón tay thon dài lên con chuột máy tính.

Màn hình hiện lên trang web chết tiệt đó.

Không phải là đùa rồi.

- Nói cậu lên đây xem trước vài thông tin về chàng Đồ Tể Jack mới của chúng ta, rốt cuộc lại lăn ra giường là sao? Gặp phải thứ gì à?

- Không.

Trước khi xác định đó là thật hay ảo giác, tôi sẽ không nói gì về điều này cho bất kỳ ai.

Minh khẽ cười.

Nụ cười giống như những chiếc mặt nạ bán trong đêm Trung Thu, khi tất cả đều đem giả dối che giấu bản ngã thật sự.

- Vậy à... - Click vài lần, trang web hiện ra thông tin của những vụ án gần đây nhất - 3 người chết, trong tình trạng bị lõa thể và phanh thây. Tất cả đều là nữ sinh. Cảnh sát đã vào cuộc, nhưng tại hiện trường ngoài cái xác ra...không còn gì cả.

- Cánh báo chí sẽ không để yên.

- Tất nhiên vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, để tránh gây hoang mang trong dư luận, công an sẽ chẳng tiết lộ điều gì. 3 nữ sinh... Và con số có thể sẽ tiếp tục tăng đến khi gã điên đó bị bắt. Không có dấu vết cưỡng hiếp hay cướp của. Các nạn nhân cũng không liên hệ gì đến nhau. Thú vị không?

Tôi đọc được trong mắt cậu ta, đơn thuần những cái chết chỉ là trò giải trí.

- Cậu muốn làm gì? Chơi trò thám tử à? Hay đi tìm hung thủ đòi lại công bằng?

Không hy vọng gì nhiều vào lòng chính trực từ con người này.

- Đừng đùa. Cái mà tôi thấy hứng thú chỉ đơn thuần là những cái xác. Chẳng phải rất bất công sao khi không được chụp lại và ngắm nhìn chúng?

- Bệnh.

- Cậu và tôi đâu khác gì nhau. - Minh nhún vai.

Tôi hiểu cảm giác đó. Hệ thần kinh tiết Adrenaline gây trạng thái hưng phấn tột độ.

Đợi đã...

- Có phải những cái xác... Chúng đều... bị chọc mù không?

Minh nhìn tôi kỳ dị:

- Đúng. Cha tôi có quan hệ với cảnh sát, nên tôi biết chút ít. Và chi tiết đó không hề được công khai.

***

Xác chết thứ 4 được tìm thấy ngay cạnh trường học của tôi.

Không thể che giấu hơn được nữa, báo chí điên cuồng lật xới những thông tin liên quan đến các nạn nhân trước đó. Nữ sinh - tuổi từ 15 đến 18 tuổi, đặc điểm chung dễ nhận thấy là mái tóc đen dài tới vai. Bụng bị mổ phanh với đường cắt sắc và ngọt của loại dao chuyên dụng dùng y tế, khiến cho hướng điều tra chuyển dịch đến những đối tượng có- chuyên- môn - cao. Ban đầu khi nhận thấy nạn nhân đều bị mất các bộ phận nhất định, có ý kiến cho rằng đây là hành động của lũ buôn nội tạng. Nhưng từ bao giờ bộ móng tay lại đắt giá hơn 1 lá gan hơn 3 tỉ vậy?

Nạn nhân thứ 4 bị rút sạch móng.

Một tên điên, không cần tiền với đầu óc thông minh và kiến thức y khoa còn nguy hiểm hơn bất cứ gã buôn nội tạng nào.

Tôi tặc lưỡi.

Trong lớp học, vài đứa con gái đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi. Những giáo viên ra rả một điệp khúc " Tránh đi về khuya, tránh đi một mình; hạn chế tiếp xúc với người lạ" như thể làm vậy sẽ ngăn không cho hung thủ tiếp tục giết người. Truyền thông xây dựng hình ảnh gã như một con quái vật với mớ dao phay trên tay.

Một gã đồ tể.

Toàn thành phố bao trùm một nỗi sợ hãi mơ hồ.

toàn thành phố bao trùm một nỗi sợ hãi mơ hồ

Dạo gần đây, Minh thường đến nhà tôi, và đương nhiên, nhận được sự chào đón hồ hởi từ "bà mẹ của bạn" mình. Mặt dày ăn chực hết nguyên ngày chủ nhật. Chủ yếu tôi và cậu ta bàn về những thủ pháp giết người và suy đoán hung thủ. Có vẻ các xác chết được giết ở đâu đó trước khi bị vất chỏng chơ trong những cống rãnh thế này.

- Cũng có khả năng - Minh gật gù, với tay lấy tách cafe trên bàn - Có vẻ là đồng loại với chúng ta đấy chứ? Đam mê xác chết. Tuy hành động có chút thiếu suy nghĩ.

- Đừng đánh đồng tôi và cậu.

- Như nhau thôi.

Cậu ta lướt nhẹ ngón tay trên gương mặt tôi.

- Sao lại trừng mắt. Biết đâu ẩn sau vẻ ngoài xinh xắn này lại là một tâm hồn còn tàn nhẫn hơn cả tôi?

- ...

Ánh mắt cậu ta như thể: "Tôi bắt thóp cậu rồi nhé" vậy. Tôi gạt mạnh tay.

- Đừng động vào tôi.

Khi Minh ra về, tôi lại thở dài. Những kẻ giống tôi...

- Mẹ, con ra siêu thị đây.

Tôi nói ngắn gọn rồi chạy nhanh ra cửa. Hoàng hôn sẫm đỏ như máu loang rộng khắp bầu trời. Buồn thảm. Khiến cho người ta muốn khóc.

Phố vắng lặng.Con đường tắt đi qua siêu thị gần nhà tôi thường trơ trọi không một bóng người. Tôi cắm cúi đi. Rồi những bước chân phía sau lưng...chợt nhanh dần.

- Cái gì...

Một chiếc khăn tay trắng bịt nhanh vào mặt tôi.

Tôi ngất lịm đi.

***

Mùi thuốc khử trùng làm tôi bừng mở mắt. Ý thức dần quay trở lại. Sau khi bị chụp khăn vào mặt...

Tôi phát hiện ra bản thân đang bị cột chặt vào một chiếc băng-ca như bệnh viện. Một căn phòng kín trắng toát đến rợn người. Những dụng cụ phẫu thuật vấy đầy máu rải rác cùng những lọ phoóc môn ngâm vài cánh tay hay những con ngươi trợn trừng qua màu nước nhờ nhờ.

Như một cảnh thường thấy trong các bộ phim kinh dị hạng C của Mỹ.

Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi đang len lỏi vào trong trí óc mình.

Trên bức tường đối diện là xác một cô gái bị đóng chặt trên tường. Dang rộng như xác bướm với màu đỏ rực nhuộm bởi máu nổi bật trên nền trắng đẹp đẽ kỳ lạ.

Vẫn nguyên vết rạch sâu và dài từ ngực tới bụng dưới. Một cảnh tượng ám ảnh kỳ lạ.

Trong cái mùi thuốc khử trùng nồng nặc và mùi xác sống bị phân hủy...Là gã đồ tể.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Tôi cố gắng sờ vào túi quần. Có vẻ như gã đã vội vàng buộc tôi lên giường mà rời đi vì trong đó vẫn còn điện thoại di động cùng một con dao nhỏ.

"Mang theo trong người, biết đâu cậu lại có cơ hội giáp mặt với gã đó thì sao."

Giờ tôi phải cảm ơn Minh mới được.

Con dao chuyên dụng trong quân đội nhanh chóng cắt đứt mấy sợi dây buộc, trước khi tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề sau cánh cửa phòng...

Cánh cửa sắt bị đẩy ra. Tôi nấp đằng sau, cắn chặt răng. Thần kinh căng cứng tới cực điểm. Con dao trên tay lạnh lẽo tỏa ra hơi thở của sự nguy hiểm.
Một nhát mà thôi. Thật mạnh, không hề chần chừ.

Tôi hướng về phía tấm lưng khoác áo blouse trắng mà đâm xuống, môi bị cắn gần như nứt toác . Bỗng gã đột nhiên quay ngược lại, dùng tay đỡ. Cứ như thế cắm phập vào. Máu đỏ thẫm tóe ra, theo lưỡi dao chảy ròng ròng thành vũng. Trước khi kịp định thần lại, cả người tôi đã bị đập thật mạnh xuống đất, cằm va vào những chiếc lọ thủy tinh vất bừa bãi, đau đến không thở nổi.

Tôi thở hổn hển. Cảm nhận hơi lạnh thấu xương truyền từ sàn đá lan đến từng lỗ chân lông. Chết tiệt!

Gã khò khè bên tai tôi :

- Thật tuyệt! Vùng vẫy một cách vô vọng trước khi chết.... Hoàn hảo.... Những tác phẩm nghệ thuật của ta....

Đồ điên!!!!

Tôi muốn hét lên, nhưng cả cơ thể vẫn còn ảnh hưởng của thuốc gây mê nên toàn thân đều rã rời, chỉ có thể mặc bàn tay thô bạo của gã xé nát quần áo trên người. Da thịt trần trụi bị lạnh đột ngột co rúm lại. Gã lật ngửa tôi lên, chậm rãi vuốt ve, khiến tôi ghê tởm đến muốn nôn mửa.

Đó là 1 gã trung niên ốm yếu và bệnh hoạn, da rất trắng, hồ như có thể nhìn thấy từng mạch máu li ti uốn éo như những con rắn lan khắp gương mặt. Con ngươi vằn từng tia đỏ, đục ngầu, dưới quầng mắt là một mảng thâm lại.

Một kiểu người từa tựa mấy vị bác sĩ phẫu thuật nghiêm nghị trong bệnh viện, chứ không phải là một tên đồ tể mổ xác người như giết lợn.
Máu vẫn không ngừng chảy từ tay gã, nhỏ giọt lên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy sự hưng phấn kì dị toát ra trong những tiếng gầm ghè nho nhỏ bên tai.
Gã với lấy trên bàn ống kim tiêm, sau đó đâm thật mạnh. Tôi thấy thân mình từ từ tê liệt, nhưng tâm trí hoàn toàn tỉnh táo. Cực kì tỉnh táo.

- Có 1 bộ phim Nhật, như thế này...- Gã nói với cái giọng trầm trầm khò khè trong cổ họng - Kẻ giết người mang nạn nhân về nhà, tiêm 1 loại thuốc đặc biệt.... Cơ thể không cảm thấy đau đớn, nhưng lại nhận thức rõ ràng điều gì đang xảy đến với mình....

Gã đứng dậy, bê một khay inox đầy những dao mổ, kìm và dụng cụ như để tra tấn trong thời kì Trung Cổ.

- Tôi đã rất muốn thử. Tôi là 1 bác sĩ phẫu thuật, đồng thời là 1 nghệ sĩ của Chúa. Tôi muốn sáng tạo những tác phẩm đẹp nhất, rực rỡ nhất....

Con dao mổ trong tay gã loang loáng dưới ánh đèn. Tôi thấy hô hấp mình dần hoảng loạn.

- Giống như cô ta.... - Gã chỉ về phía xác người phụ nữ bị đính chặt trên tường- Thật hoàn mỹ....

Một kẻ điên cuồng!

Tôi không ngừng run rẩy, phát hiện cơ thể mình đều tê liệt hoàn toàn. Người bị đỡ lên băng ca, trần trụi, hai tay hai chân khóa bằng xích dang rộng.

Tôi cảm nhận lưỡi dao lành lạnh lướt qua da thịt.

Mắt nhắm chặt.

Tôi không dám thở.

Im lặng.

Trống rỗng.

Rồi tôi nghe tiếng gã bác sĩ tâm thần kia rên lên một tiếng, khuỵu xuống sàn.

- Vậy mà cũng xưng là Đồ tể Jack. Vô dụng.

Minh huơ huơ chiếc kìm điện trên tay, đôi mắt tím sẫm rõ ràng ánh lên vẻ thích thú không thể che giấu.

Tôi nghĩ mình đang thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta lấy xích xích gã ta vào bàn, sau đó dùng chìa cởi khóa cho tôi, còn lịch sự lấy chăn che cơ thể trần trụi lại. Tôi bị động nhìn Minh ôm mình lên.

- Lần trước khi mượn điện thoại cậu, tôi có nghịch đôi chút.

- ....

- Bác gọi cho tôi, nói không thấy cậu về. Tôi dùng thiết bị tra ra, tín hiệu của cậu đột nhiên xuất hiện ở 1 nơi xa lắc ngoại thành.

- .....

- À, thực ra lần đầu tiên cậu đến nhà tôi, tôi đã phát hiện có gã cứ luôn bám theo cậu.

- ....

- Chậc, trò chơi phải nguy hiểm mới tăng phần kích thích, nhỉ? Gã điên này bắt cậu suốt 7 tiếng liền mà không đụng đến 1 ngón tay. Tôi cứ nghĩ sẽ đến khuân xác cậu về cơ.

- ....

- Đáng tiếc. Lẽ ra cậu đã nằm trong bộ sưu tập ảnh của tôi rồi.

- ...

Đột nhiên tôi có 1 khao khát, đó là giết chết kẻ này.

Minh lấy máy ảnh ra chụp lại từng góc độ căn phòng, tỉ mẩn và say sưa đến độ tôi tự hỏi liệu ban đêm cậu ta có vừa ôm mớ ảnh vừa rú lên điên cuồng không. Gã "đồ tể Jack" dần tỉnh, đôi mắt vẫn còn mê man dưới tác dụng của kìm điện. Minh dường như không để tâm đến điều đó, kết thúc shot cuối rồi đóng máy lại.

- Sao?

Tôi im lặng.

- Có muốn chụp vài pose với hắn không? Người nổi tiếng chả mấy khi được gặp đâu.

- Gọi cảnh sát, rồi biến thôi. Tôi mệt rồi.

Tôi mặc tạm bộ trang phục của nạn nhân trước bị vất trong góc phòng, nghiêng người nhìn Minh. Cậu ta đột nhiên quay lại cái xác vẫn bị đóng trên tường rồi phá lên cười.

- Gã là của các người, sao phải vội vàng thế. Được thôi, chúng tôi đi đây.

Tôi không rõ Minh đang nói với ai, nhưng hắn đã lôi tuột tôi đi, còn ngoái lại gã bác sĩ mà nháy mắt:

- Chúc vui vẻ với các tác phẩm của mình, "đồ tể Jack"!

Xác cô gái như cử động, tay chân tách khỏi tường, trườn xuống sàn. Chiếc bụng rỗng hoác bị mổ phanh lẫn lộn thứ màu đỏ đen rợn người. "Nó" bò rất nhanh, máu theo vết thương trượt dài thành vệt kì dị.



Tôi nghe thấy tiếng hét của gã đó.

Trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, bong cô ta đổ sụp xuống thân hình gã, cùng những bóng đen khác - ngấu nghiến lấy cơ thể sống...

Điên dại.

***

Tôi cất bức tranh mới của mình sâu dưới đáy tủ, không bán, mà coi nó như 1 kí ức nho nhỏ cần che dấu.

Tôi gọi nó là "Bữa tiệc cuối cùng của Đồ tể Jack".

Minh thi thoảng vẫn đến nhà tôi chơi, mang theo những tranh ảnh hay tư liệu về những vụ thảm sát khủng khiếp, các hình phạt tra tấn Trung Cổ... Nhưng chưa bao giờ giải thích cho tôi việc xảy ra hôm ấy.

Khi cảnh sát tìm đến nơi, họ chỉ còn lại 1 căn phòng nhầy nhụa toàn thịt sống.

Vụ án khép lại.

Tôi tiếp tục ham muốn đôi mắt tím thẫm của cậu ta. Và tôi biết, hơn ai hết, cậu ta khao khát đưa tôi vào bộ sưu tập xác chết của mình.

Chúng tôi vẫn đang chờ đợi.

Bởi đây là 1 trò chơi.

Cho đến khi có kẻ thắng cuộc...

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 29

CHƯƠNG 29
Kết thúc
Trong phòng tạm giam của thành phố J, Phương Mộc ngủ một giấc thật ngon suốt mấy ngày liền. Không mộng mị!
Dưới yêu cầu của cậu, Thái Vĩ đã sắp xếp cho cậu một phòng giam đơn. Đồ ăn uống hàng ngày đều được mua từ nhà hàng ăn uống ở bên ngoài đưa vào. Phương Mộc cũng được đọc báo mới, mỗi ngày còn có một bao thuốc lá Trung Hoa. Lúc rảnh rỗi, Phương Mộc ngồi trên chiếc giường sắt, qua ô cửa sổ nhỏ trên tường, lặng lẽ nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi, mặt trời và mặt trăng thay nhau xuất hiện.
Thỉnh thoảng nhớ đến một vài người, một vài chuyện. Chỉ khác là, tâm trạng Phương Mộc đã yên bình hơn rất nhiều, dường như không còn sự việc nào có thể gợi lên cơn sóng dữ dội trong lòng cậu được nữa.
Thì ra giết người cũng chỉ có thế mà thôi.
Mấy hôm sau, cơ quan công an đã phát hiện một lượng vật chứng lớn trong nhà Tôn Phổ, chứng thực Tôn Phổ chính là hung thủ của những vụ giết người, và sai người đến trường đại học J thông báo tình hình vụ án, nỗi oan của Mạnh Phàm Triết đã được rửa sạch. Đồng thời nhận định, hành vi của Phương Mộc là tự vệ chính đáng, vụ án được xóa bỏ. Lời làm chứng của Thái Vĩ có tác dụng then chốt.
Điều duy nhất khiến Phương Mộc cảm thấy nuối tiếc, chính là không thể tham gia lễ truy điệu của thầy Kiều.
Thái Vĩ đón Phương Mộc ra khỏi trại giam. Đó là một ngày nắng to. Khi Phương Mộc bước ra khỏi phòng tạm giam, vừa vặn mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu. Được tắm nắng dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, toàn thân hơi tê tê, rất dễ chịu, Phương Mộc cũng uể oải vươn vai giống như bao người khác.
Ở trên xe, Thái Vĩ lặng lẽ giúp Phương Mộc sắp xếp đồ vật cá nhân, gồm cả chiếc bút máy đỏ. Phương Mộc cầm chiếc bút máy trong tay ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng thận trọng ôm chặt vào trong lòng. Thái Vĩ nhìn cậu đột nhiên hỏi: “Cậu cố ý làm như vậy phải không?” Anh chỉ vào chiếc bút máy đó, “Đó chỉ là một chiếc bút bình thường.”
Phương Mộc không trả lời anh, cậu biết khi làm chứng Thái Vĩ không hề nhắc đến chiếc bút máy. Thái Vĩ thấy cậu không trả lời, cũng không hỏi nữa, lặng lẽ khởi động xe ôtô. Khi lái xe đến cổng trường, Thái Vĩ chợt nhớ ra điều gì.
“À, phải rồi” Anh sờ trên người một lúc, “Tôi đã đòi lại vật này cho cậu.”
Anh chìa tay ra, con dao găm nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Phương Mộc không nhận lấy ngay, mà lặng lẽ nhìn nó mấy giây, rồi mới giơ tay ra đỡ lấy.
“Tôi đi đây!” Cậu khẽ nói một câu rồi nhảy xuống xe. Đi được mấy bước, Thái Vĩ ở phía sau gọi cậu lại, cất tiếng hỏi: “Cậu có còn nhớ, tôi đã có lần kiến nghị cậu làm cảnh sát không?” Phương Mộc nhìn anh, gật đầu. Thái Vĩ cúi đầu, như thể đang suy ngẫm điều gì, mấy giây sau, anh dường như hạ quyết tâm, nói: “Tôi rút lại lời nói của mình.” Nói xong, anh khởi động máy, lái xe đi.
Phương Mộc nhìn thấy chiếc xe Jeep dần biến mất ở đằng xa, mỉm cười, quay người bước vào cổng trường. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thu cuối kỳ, các sinh viên đã thi xong đều nôn nóng kéo va-ly hành lý lớn bé, vội vàng ra ga tàu hỏa.
Phương Mộc đi giữa đoàn người tất tả đó, chậm rãi bước về ký túc xá.
Trở về phòng 304, Phương Mộc ngồi trên giường, nhìn thấy trên bàn chất đống tài liệu, đưa tay ra sờ, đầy bụi. Phương Mộc lặng lẽ ngồi thêm một lát, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Những việc cần làm đều đã làm cả rồi, cũng chẳng cần ở lại đây thêm làm gì nữa. Buổi chiều sẽ đi đến phòng quản lý nghiên cứu sinh đăng ký chuyển đến khu ký túc xá khác.
Đồ đạc của Phương Mộc không nhiều, chỉ một loáng đã thu dọn xong. Cậu phủi phủi bụi dính trên tay, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, mở cửa ra.
Ơ?
Ngoài hành lang có rất nhiều người đang đứng, Đỗ Ninh cũng ở đó. Mọi người đều nhìn Phương Mộc chằm chằm.
Phương Mộc bất giác ngẩn người.
Đỗ Ninh bước đến, đứng trước mặt Phương Mộc, lặng lẽ nhìn Phương Mộc mấy giây, lại nhìn vào phòng 304.
“Cậu đang thu dọn đồ à?” Cậu quay sang nhìn Phương Mộc, “Cậu muốn rời khỏi đây à?”
“Ừ.” Phương Mộc không muốn nói nhiều, nghiêng người đi qua Đỗ Ninh.
“Này!” Đỗ Ninh ở phía sau lớn tiếng nói: “Còn việc cậu đã hứa với tớ thì sao?”
Phương Mộc quay lại, “Gì cơ?”
Đỗ Ninh làm mặt lạnh, “Cậu đã hứa với tớ, nếu tìm thấy hung thủ sẽ nói với tớ đầu tiên.”
Phương Mộc thoáng ngẩn người, cười đau khổ, lắc đầu, quay người bước đi.
“Cậu tưởng cứ đi như vậy là xong sao?”
Phương Mộc không kìm nổi, định hỏi: “Thế cậu muốn thế nào?” Nhưng vừa quay người, thấy Đỗ Ninh đang nhìn cậu, bật cười: “Nếu lại xuất hiện một Tôn Phổ, bọn tớ phải làm thế nào?”
Cậu ta vỗ vỗ vai Trâu Đoàn Kết đứng bên cạnh, Trâu Đoàn Kết làm mặt quỷ với Phương Mộc, gọi mấy bạn đứng bên cạnh bước vào phòng 304.
Đỗ Ninh mỉm cười nhìn Phương Mộc, “Cho nên, cậu ở lại đi.”
Cậu từ từ đi về phía Phương Mộc, bên cạnh là các bạn đang bận rộn chuyển hành lý của Phương Mộc vào phòng 313.
Đỗ Ninh đứng trước mặt Phương Mộc, rồi chợt giơ tay đấm một cái lên vai Phương Mộc, “Còn một tin mừng nữa, sáng nay tớ vừa nhận được điện thoại của Lưu Kiện Quân, cậu ấy đang hồi phục rất tốt, sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
*******
Hai tháng sau.
Mùa đông năm nay kết thúc rất sớm, Phương Mộc vẫn mặc chiếc áo khoác bông, đi lại trong sân trường Sư phạm, một lát toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Vừa mới nhận được tin nhắn của Lưu Kiện Quân, cậu vui mừng khoe với Phương Mộc, mình đã đi chầm chậm được rồi. Phương Mộc ngửi mùi phấn hoa thơm ngát trong không khí, cảm thấy tâm trạng cũng tuyệt vời như thời tiết ngày hôm nay vậy.
Lớp băng trong hồ đã tan ra, có thể nhìn thấy lớp sương mù đang khẽ khàng chuyển động phía trên mặt nước. Phương Mộc nhìn sang phía bên kia hồ, ở đó trước đây vốn trồng một rặng liễu, giờ đây đã trở thành cửa hàng dành cho sinh viên, chiếc loa trước cửa đang phát ra bài hát quen thuộc: “Bầu trời cao rộng.”
Phương Mộc ngồi xuống một phiến đá bên hồ, nhớ lại bộ dạng chống gậy của mình hai năm trước, bất giác bật cười.
Cậu rút con dao găm từ trong túi ra, tỉ mỉ ngắm nghía nó, con dao màu xanh đen.
Nó đã từng đi theo hai người chủ của nó, chứng kiến quá nhiều sự việc. Hồi đó, khi nó bắt đầu được hình thành từ trong dây chuyền sản xuất thô sơ, chắc nó không thể nào ngờ được rằng, mình lại có sự từng trải phong phú đến nhường này. Còn lúc này đây, nó lặng lẽ nằm trong tay Phương Mộc, vui vẻ tiếp nhận người chủ ngắm nhìn nó, dường như đã quên mất khi nó nằm trong tay hai người khác, hung tướng đã bộc lộ hoàn toàn.
Dao, từ đầu đến cuối vẫn là dao. Tại sao lại bắt nó chịu đựng nhiều thứ đến như vậy. Phương Mộc khẽ mỉm cười, biết chịu đựng, chỉ có chúng ta mà thôi.
Phương Mộc đứng dậy, nhấc con dao găm trong tay, đột nhiên vung tay lên.
Con dao găm tạo nên một đường vòng cung sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “tõm” một tiếng rơi xuống hồ nước. Hồ nước gợn lên những gợn sóng lăn tăn, nhưng rất nhanh, lại bình lặng như lúc đầu.
Tạm biệt, Ngô Hàm!
END!

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 28

CHƯƠNG 28
Tầng trên địa ngục
Nhờ vào ánh sáng phía ngoài cửa, Phương Mộc nhìn thấy dưới chân là những bậc cầu thang xi măng để đi xuống tầng ngầm, chắc có khoảng hơn 30 bậc. Phương Mộc thận trọng bước từng bậc một, mới đi được mấy bước đã hoàn toàn không nhìn thấy con đường ở dưới chân nữa rồi. Quay đầu lại, ánh sáng phía ngoài cánh cửa sắt đó chỉ còn lại một đường lờ nhờ bé xíu. Cậu do dự mấy giây, cắn răng, vẫn dò dẫm đi xuống tiếp, sau đúng một phút, cuối cùng cũng giẫm lên nền xi măng bằng phẳng.

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 27

CHƯƠNG 27
Đại hiệp sông Hô Lan
“Cậu nói gì cơ?” Thái Vĩ chợt bậy dậy khỏi giường Phương Mộc. “Cái người ở thư viện? Chính là cái người đeo kính?”

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 26

CHƯƠNG 26
Sư huynh
Trong nhà giáo sư Kiều chật kín người, có người học cùng khóa, có anh chị học khóa trên, Biên Bình ở Sở Công an tỉnh cũng có mặt. Phương Mộc cúi đầu chào anh ta, vội vàng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 25

CHƯƠNG 25

Phòng 304
Nạn nhân tên Trần Giao, nữ, 23 tuổi, nguyên quán thành phố Khai Phong, tỉnh Hà Nam, nghiên cứu sinh chuyên ngành tiếng Anh, khóa 2001 Học viện Ngoại Ngữ, trường Đại học J. Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do nghẹt thở, hung khí có lẽ là một sợi dây thừng. Màng trinh của nạn nhân đã bị rách từ lâu, tối đó không thấy dấu vết phát sinh quan hệ tình dục. Kết hợp với kết quả kiểm tra xác nạn nhân và những lời khai có liên quan, thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng 1 giờ đến 5 giờ sáng ngày 25 tháng 12. Hung thủ sau khi thắt cổ nạn nhân cho đến chết, bèn hóa trang thật đậm, sau đó chuyển xác nạn nhân đến bể bơi trường Đại học J, lấy một sợi dây thừng buộc cổ chân nạn nhân lại với nút thoát nước, sau đó bơm đầy nước vào bể.

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 24

CHƯƠNG 24
Đường bơi số 6
Thật không ngờ Đỗ Ninh đang ở trong phòng ký túc xá. Khi Phương Mộc bước vào, cậu đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, chân vẫn đi đôi giày Nike mới tinh đó, trên bàn có nửa chai bia.
“Ơ! Sao cậu lại ở trong phòng?” Phương Mộc nhìn phía sau cửa, “Trần Giao đâu?”

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 23

CHƯƠNG 23
Đêm Noel
Hơn 3 giờ sáng, Thái Vĩ vừa mới chợp mắt không lâu, đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Anh mơ mơ màng màng khoác áo bước xuống giường lấy máy di động, “A lô!”
“Có phải là cảnh sát Thái không?”
“Là tôi đây, anh là ai?”

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 22

CHƯƠNG 22
Mèo và Chuột (2)
Đèn trước cửa Sở công an sáng trưng, trong sân đỗ chật kín xe, Phương Mộc bước xuống khỏi taxi, nói với chiến sĩ vũ trang trực ban: “Cảnh sát Thái Vĩ gọi tôi đến lấy lời khai”.
Chiến sĩ vũ trang trở về trạm trực ban gọi một cuộc điện thoại. Mấy phút sau, nhìn thấy người cảnh sát đưa Phương Mộc đến bệnh viện vội vàng chạy ra, “Tôi biết thế nào cậu cũng tự đến”. Người cảnh sát đó sa sầm nét mặt, “Đừng nói nhiều, lấy lời khai xong là đi ngay. Cảnh sát Thái nói rồi, mấy hôm nữa sẽ liên hệ với cậu”. Anh ta dẫn Phương Mộc đến phòng tạm giam, dặn dò cậu đợi một lát, không được đi lung tung rồi kéo cửa bước ra ngoài.

ĐỀ THI ĐẪM MÁU: Chương 21

CHƯƠNG 21
3+1+3
Sáng sớm hôm sau, Phương Mộc đến gõ cửa phòng Mạnh Phàm Triết. Gõ liền mười mấy cái không thấy tiếng trả lời, Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhỏ, phía trên cửa không có ánh đèn, không biết Mạnh Phàm Triết đã đi ra ngoài hay là không muốn mở cửa.
Suốt cả một ngày, trong tâm trí của Phương Mộc là hình ảnh Mạnh Phàm Triết, khuôn mặt trắng nhợt và đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu ta luôn hiển hiện trước mắt Phương Mộc.
Những nhà khoa học hành vi của FPI đã từng đưa ra một lý luận như sau: Nếu như một người trong lúc nhỏ có những hành vi như sau hoặc là đồng thời xuất hiện cả 2 loại trong đó, người này sau khi trưởng thành, khả năng phạm tội sẽ tương đối lớn: Đến độ tuổi nhất định nào đó vẫn đái dầm; phóng hỏa, ngược đãi con vật nhỏ hay những đứa trẻ nhỏ hơn nó. Nguyên nhân là do khả năng tự khống chế của những người này khá kém, tâm lý phản xã hội lại khá mạnh. Mà đứng từ góc độ tâm lý học, hành vi ngược đãi động vật luôn luôn xuất phát từ sự bất lực trong hiện thực và cảm giác lo lắng vì mất đi sự khống chế.
Rốt cuộc Mạnh Phàm Triết cảm thấy bất lực đối với cái gì, và cảm thấy mất đi sự khống chế đối với cái gì?
Một câu hỏi khác, tiếp sau đây cậu ta sẽ làm gì? Mạnh Phàm Triết là một người yếu ớt, nhưng tính tình ôn hòa, lương thiện. Xé nát bươm một con mèo đang còn sống rồi lại nuốt nó vào bụng, dù thế nào cũng không có vẻ như là hành động mà cậu ta có thể làm được. Từ tình hình tối hôm qua, có thể nhận thấy, lúc Mạnh Phàm Triết giết hại Tom, rõ ràng đang ở trạng thái ý thức mơ hồ.
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến Mạnh Phàm Triết lún sâu vào tình trạng trở ngại tinh thần đến như vậy?
“Tom…bọn họ đều ghét nó…mình cũng không thể…dựa vào nó được nữa…”
Dựa vào?
Nếu như nói Mạnh Phàm Triết đang dựa vào Tom, một người có thể có được sự bảo vệ hay an ủi gì từ một con mèo đây?
Chuột? Phương Mộc biết Mạnh Phàm Triết sợ điểm danh, có lẽ cậu ấy còn sợ chuột.
Nuôi một con mèo, khiến cho trong tiềm thức mình cảm nhận được mình đang được bảo vệ, rõ ràng ở một mức độ nào đó có thể tiêu trừ nỗi sợ hãi đối với chuột.
Vấn đề là, hậu quả trực tiếp của cách làm này là khiến cho bản thân nảy sinh sự dựa dẫm đối với loại “bảo vệ” này, một khi loại “bảo vệ” này biến mất, cậu ta không những không tiêu trừ được tâm lý sợ chuột, ngược lại rất có thể còn gia tăng.
Nếu sự suy đoán ở trên được thành lập, vậy thì Mạnh Phàm Triết giết chết Tom mà mình yêu quý (cũng có thể coi là người bảo vệ), thì lại có mùi vị như dốc túi đánh một canh bạc cuối cùng, quyết một phen sống mái.
Nếu như một người có suy nghĩ như vậy, thì anh ta rất nguy hiểm.
Phương Mộc giữ mãi trạng thái miên man này đến tận giờ tự học buổi tối. Đặng Lâm Nguyệt sau khi bị Phương Mộc thờ ơ gần cả buổi tối, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ờ, không có gì!” Phương Mộc cũng nhận ra thái độ của mình không được bình thường, cười tỏ vẻ hối lỗi với Đặng Lâm Nguyệt.
Cô không cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Một lúc sau mới hỏi: “Anh đang nghĩ đến cô ấy phải không?”
“Ai cơ?” Phương Mộc bỗng chốc không kịp phản ứng, trong lòng rất bồn chồn, tại sao cô ấy lại quen với Mạnh Phàm Triết.
“Chính là… cô gái mà anh vẫn giữ ở trong tim.” Phương Mộc ngẩn người một lát, bất lực lắc đầu, “Em đừng nghĩ nhiều!”
Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Mộc, rõ ràng cô không hề tin lời Phương Mộc. “Anh nói với em về cô ấy được không?”
“Không!” Phương Mộc từ chối thẳng thừng.
Thời gian còn lại, Đặng Lâm Nguyệt không hề nói thêm câu nào với Phương Mộc, khi Phương Mộc đưa cô về ký túc xá, cô cũng không yêu cầu Phương Mộc ôm cô hay hôn cô rồi hãy đi giống như mọi khi, chỉ đơn giản nói một câu: “Em lên lầu đây”, rồi bỏ Phương Mộc một mình ở dưới khu ký túc xá nữ, một mình đi lên lầu.
Phương Mộc rất bất lực, đành phải quay người bước đi, sau khi đi mấy chục mét liền quay đầu nhìn, lại thấy Đặng Lâm Nguyệt đứng ở trước cổng ký túc xá nữ sinh đang nhìn theo cậu.
Phương Mộc quay người đi về phía Đặng Lâm Nguyệt, vừa đi được mấy bước thì Đặng Lâm Nguyệt quay người từng bước lên lầu. Phương Mộc do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi đến dưới lầu ký túc xá đợi mười mấy phút, thấy lần này Đặng Lâm Nguyệt không có ý định quay lại, lắc đầu quay về.
Yêu đương, là như thế này sao?
*******
Khi trở về khu ký túc xa, Phương Mộc đến phòng Mạnh Phàm Triết trước. Mặc dù nhìn từ ngoài cửa sổ vào có thể thấy trong phòng không bật đèn, nhưng Phương Mộc vẫn gõ cửa phòng cậu ta. Quả đúng như dự liệu, không có tiếng trả lời.
Hôm nay, Phương Mộc đã hỏi Trâu Đoàn Kết, Mạnh Phàm Triết vẫn không đi học, cũng không có ai nhìn thấy cậu ấy.
Đỗ Ninh đang ở trong phòng, thật đáng ngạc nhiên là cậu không ngồi trước máy vi tính chơi CS, mà đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, bộ dạng rất nghiêm túc.
“Cậu làm gì vậy?” Phương Mộc đã quen với bộ mặt tươi cười toe toét của Đỗ Ninh, bộ dạng này của Đỗ Ninh khiến Phương Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
“Cậu có thời gian không?” Đỗ Ninh nghiêm nét mặt, “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Nói gì?” Phương Mộc cảm thấy khó hiểu.
“Nói về chuyện cậu và Đặng Lâm Nguyệt.”
Phương Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Ninh vài giây, “Hiếu kỳ? Hay vì nguyên nhân nào khác?”
“Không phải!” Đỗ Ninh dừng lại một lát, “Xuất phát từ lập trường bạn bè.”
Phương Mộc kéo ghế đến, ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Cậu muốn biết cái gì?”
“Cậu và Đặng Lâm Nguyệt… thực sự đang yêu nhau à?”
Phương Mộc do dự một lát, “…Coi như thế đi.”
“Cái gì gọi là coi như thế đi?” Đỗ Ninh kéo ghế lại gần Phương Mộc, “Cậu thích cô ấy không?”
Phương Mộc hít mấy hơi thuốc, trầm mặc một lát nói: “Nói thực, tớ cũng không biết!”
Cậu thực sự không biết, mấy hôm trước, cái tên Đặng Lâm Nguyệt chỉ có nghĩa “người bị hại”, thế nhưng, giờ đây cô ấy là “bạn gái” của mình. Mà quá trình này giống như một giấc mơ, thiếu cảm giác hiện thực, khiến người ta rơi vào trong đó mà không hề hay biết. Phương Mộc cảm thấy mình không phải là vừa mới nhận thức đến điều này, chỉ là mấy hôm nay, cậu luôn né tránh sự việc này.
Bởi vì cậu đã hơi quen rồi.
Quen với sự dịu dàng của người khác giới, lại kèm theo ánh mắt ngưỡng mộ.
Quen với việc có người tỉ mỉ quan tâm đến ăn uống nghỉ ngơi của mình.
Quen với việc bên cạnh mình có một cơ thể mềm mại thơm ngát.
Quen với những nụ hôn và vòng tay ôm ấp khiến người ta run rẩy.
Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc thở dài, chậm rãi nói: “Thực ra là anh em với nhau, tớ rất ủng hộ cậu và Đặng Lâm Nguyệt thành một đôi. Hơn nữa tớ và Giao Giao cảm thấy hai người rất đẹp đôi, chỉ có điều các cậu tiến triển nhanh quá, đặc biệt lại vào chính lúc này, khiến tất cả bọn tớ đều cảm thấy rất bất ngờ.” Cậu ngừng một lát, “Cậu có biết mọi người đã bàn luận chuyện này như thế nào không?”
Phương Mộc chợt phát hiện ra nguyên nhân khiến Đỗ Ninh trịnh trọng bàn luận với cậu về việc này, “Rất nhiều người nói, cậu nhân cơ hội Lưu Kiện Quân bị thương cướp bạn gái của cậu ấy.”
Phương Mộc cười khan mấy tiếng, bản thân cậu bị người khác hiểu lầm đã không phải một hai lần nữa rồi, khi mới vào học, chẳng phải có người nói cậu là quái vật sao? Cậu không hề để ý.
“Cậu cũng nghĩ như vậy à?” Trầm mặc một lúc, Phương Mộc hỏi.
“Đương nhiên tớ không nghĩ thế! Tớ hiểu rất rõ cậu là người như thế nào”. Đỗ Ninh lập tức nói: “Nhưng tớ cũng vẫn không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Phương Mộc rất không muốn tiếp tục đề tài này với Đỗ Ninh, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của Đỗ Ninh, cuối cùng kể hết mọi chuyện về Đặng Lâm Nguyệt và Lưu Kiện Quân cho Đỗ Ninh nghe.
Đỗ Ninh nghe xong một lúc lâu không nói gì, khi Phương Mộc châm điếu thuốc thứ năm, Đỗ Ninh đột nhiên đứng dậy, đặt mạnh tay lên vai Phương Mộc.
“Tớ ủng hộ cậu, người anh em”, Đỗ Ninh lớn tiếng nói, “Cậu không sai, Đặng Lâm Nguyệt cũng không sai, nếu như có người bàn tán các cậu, tớ sẽ giúp cậu giải thích.”
Phương Mộc đang định nói “cũng không cần đâu”, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy khí thế của anh chàng này, mỉm cười gật đầu.
Nửa đêm, Đỗ Ninh đã hoàn toàn yên tâm ngủ say, còn Phương Mộc thì trở mình liên tục, không tài nào chợp mắt được. Cuộc trò chuyện vừa rồi, đối với Đỗ Ninh mà nói có lẽ là một sự giải thích lý do đầy đủ, nhưng đối với Phương Mộc thì không hề giảm bớt những câu hỏi đối với chính mình. Mình thực sự yêu Đặng Lâm Nguyệt sao? Từ trước tới nay, Phương Mộc đều biết mình có một thứ năng lực này: Có thể nhìn xuyên thấu tâm lý của người khác. Rõ ràng Đặng Lâm Nguyệt thích mình, thế nhưng mình thì sao?
Bác sĩ cũng khó chữa được bệnh của chính mình, lúc này đây, cậu hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. Cậu cảm thấy mình như một chiếc đèn pin, có thể chiếu sáng từng góc khuất trong bóng tối, nhưng lại không thể chiếu tới được chính mình.
“Có lẽ, chỉ là cần mà thôi.”
Ông trời sắp xếp cho mỗi người một con đường. Có con đường bằng phẳng, có con đường gập ghềnh. Còn con đường của tôi, là một con đường đầy chông gai và những mối nguy hiểm. Con đường này có máu tươi, có quái vật, có ký ức, có thương cảm. Bầu bạn cùng tôi lại chỉ có những người đã mất và những lời nguyền như trong cõi mộng.
Mình đã đi một mình quá xa, quá mệt.
Trong lúc mơ màng Phương Mộc dần dần ngủ thiếp đi. Câu hỏi trong lòng cũng chưa có đáp án, thực ra có đáp án hay không cũng có gì quan trọng chứ?
Cậu chỉ biết, khi ở trong lòng Đặng Lâm Nguyệt, thực sự, rất ấm áp.
*******
Thái Vĩ đến tìm Phương Mộc. Vừa bước vào cửa, anh đã nghiêng đầu nhìn Phương Mộc, “Hà hà, sắc mặt khá tốt đấy.” Phương Mộc biết anh đang trêu chọc chuyện của Đặng Lâm Nguyệt, không thèm để ý đến anh, nhưng anh chàng này dạo này gầy ghê quá, khoang mắt thâm đen, bộ dạng mất ngủ.
“Hôm nay sao không đi cùng đại tiểu thư lên lớp tự học?”
Bố mẹ Đặng Lâm Nguyệt đến trường thăm cô, buổi tối cùng đi ăn cơm. Cả một ngày Đặng Lâm Nguyệt đều ngầm ra hiệu Phương Mộc đi cùng cô, hy vọng bố mẹ mình cũng có thể gặp được Phương Mộc. Phương Mộc không đồng ý, có lẽ ấn tượng về mẹ Đặng Lâm Nguyệt hôm đó quá tệ. Ngoài ra, nếu như đi, rõ ràng là có ý, chàng rể tương lai đến bái kiến bố mẹ vợ, đây là điều Phương Mộc không mong muốn chút nào.
“Thế nào, có phát hiện mới à?”
“Không có, chẳng có chút tiến triển gì”, Thái Vĩ chẳng buồn khách khí nằm ngay lên giường Phương Mộc, “Chúng ta hiện nay chỉ biết ngồi đợi thôi, mẹ nó chứ, những ngày tháng này không biết bao giờ mới chấm dứt!”
Mấy hôm nay Phương Mộc đều suy nghĩ đến chuyện của Đặng Lâm Nguyệt và Mạnh Phàm Triết, không quan tâm chú ý nhiều tới vụ án. Nhìn thấy bộ dạng Thái Vĩ mệt mỏi rã rời, trong lòng cảm thấy hơi day dứt. Cậu giở ra một bao thuốc Phù Dung Vương đưa cho Thái Vĩ, rồi lại pha cho anh một tách trà đặc.
Thái Vĩ cúi đầu ủ rũ hút thuốc uống trà, sau khi trầm mặc một lúc, anh đột nhiên hỏi Phương Mộc: “Cậu cảm thấy đây là một người như thế nào?”
Phương Mộc ngẩn người, “Đặc điểm tâm lý và sinh lý của hắn chẳng phải tôi đã miêu tả tổng quát với anh rồi sao?”
“Ừ”, Thái Vĩ gật gật đầu, “Có một câu tôi không biết có nên nói hay không?” Anh nhìn Phương Mộc vẻ thăm dò, “Tôi luôn cảm thấy cái người này…rất giống cậu”.
Phương Mộc không lên tiếng, thực ra cậu cũng có thứ cảm giác này, hung thủ thiết kế mấy vụ án mạng đều là đang tiến hành khiêu chiến với Phương Mộc. Vậy thì người này có lẽ là hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực tâm lý học tội phạm (Ít nhất, chính hung thủ cũng tự cho là như vậy), hơn nữa, trong ngôi trường này, Phương Mộc chỉ biết có hai người giỏi về khắc họa tâm lý, nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Mộc bất giác trở nên nặng nề.
Lẽ nào là giáo sư Kiều.
Không đâu, không đâu. Phương Mộc lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Bất luận đứng từ góc độ nghề nghiệp hay nhân cách, giáo sư Kiều đều đáng được xưng là mẫu mực. Hơn nữa, trình độ của mình còn thua xa giáo sư Kiều, ông không cần thiết phải khiêu chiến với mình. Hơn nữa, trong mấy vụ án này, hung thủ không những cần kỹ năng mà còn cần thể lực, rõ ràng giáo sư Kiều đã gần 60 tuổi, không thể làm được.
Đã gần 20 ngày kể từ khi xảy ra vụ án trước, hung thủ không hề có chút động tĩnh nào. Sự chờ đợi thế này đúng là một kiểu giày vò.
Bầu không khí trầm buồn dần dần lan tỏa giữa hai người như một đám khói vậy, nó chen ngang ở giữa, anh không nhìn rõ tôi, tôi không nhìn rõ anh.
Tương tự, cũng không nhìn rõ cái người đó.
Không biết bao lâu, Thái Vĩ đứng dậy, vươn vai cúi xuống nhìn đồng hồ.
“Gần 9 giờ rồi, tôi đi đến các trạm quan sát đây, cậu đi không?”
Phương Mộc nghĩ, dù sao mình cũng không có việc gì, liền gật đầu.
*******
Trọng điểm theo dõi của cảnh sát vẫn là khu ký túc xá nữ và những nơi mang số “6”. Địa điểm quan sát không giống nhau, nhưng những người cảnh sát đang canh giữ lại có chung một trạng thái: vô cùng mệt mỏi, tính tình nóng nảy.
Tình hình trực chiến không phân biệt ngày đêm này đã kéo dài hơn một tháng rồi, nếu là ai thì cũng đều không thể chịu đựng nổi.
Đi đến mấy nơi đều là “tất cả bình thường”. Nhìn thấy các anh em cấp dưới của mình ai nấy mặt mày xám xịt, nhưng vẫn kiên trì ở đúng cương vị của mình, Thái Vĩ cũng rất xót xa. Anh và Phương Mộc đi đến quán cơm trước cổng trường, gọi một ít cơm hộp cho mọi người ăn thêm. Phương Mộc nhìn mấy tờ tiền tội nghiệp trong ví anh, tự mình đến siêu thị mua hai cây thuốc lá.
Khi phát cơm hộp, những người cảnh sát đều vô cùng vui vẻ, sau khi đón lấy hộp cơm đều vội vàng đứng dựa vào tường hoặc ngồi xổm cúi đầu nhai ngấu nghiến. Những anh cảnh sát ăn uống nhồm nhoàm, ăn vội vàng đồ ăn đã hơi nguội lạnh, thỉnh thoảng có người cắn vào sạn cũng vội vàng nuốt luôn. Các nữ cảnh sát túm vào một chỗ, thì thầm bàn tán về mùi vị thức ăn, chia sẻ cho nhau từng miếng thịt, miếng cá, sau khi ăn xong còn không quên lấy ra tờ giấy ăn thơm tho đưa cho các đồng sự nam đang chuẩn bị lấy ống tay lau miệng.
Chỉ có điều, mỗi người đều vừa ăn vừa nhìn chăm chăm vào từng người đi qua, mặc dù trò chuyện cũng vẫn dỏng tai lên nghe ngóng từng tiếng động khả nghi.
Nhìn thấy những người cảnh sát tiều tụy nhếch nhác, nhưng lại cảnh giác từng giờ từng khắc như những người đi săn, trong lòng Phương Mộc bất giác nảy sinh sự kính trọng. Trong lúc chia thuốc, Phương Mộc cố ý đưa hai bao cho người cảnh sát đã bị cậu trêu chọc. Rõ ràng anh ta đã không để tâm đến hành động trêu chọc của Phương Mộc, vẫn mỉm cười nhìn cậu đầy cảm kích.
Nhìn thấy bộ dạng ăn uống ngấu nghiến của những người cảnh sát, Phương Mộc cũng cảm thấy hơi đói, chia đôi hộp cơm với Thái Vĩ. Cậu kinh ngạc phát hiện ra, không ngờ cơm hộp lại ngon như thế, mặc dù là đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mặc dù là hứng chịu cơn gió lạnh, nhai nuốt cùng hạt cơm không thật mới, cậu vẫn cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất trong thời gian này.
Sau khi ăn xong, Thái Vĩ lại dẫn Phương Mộc đến các trạm giám sát một vòng. Lúc kết thúc đã gần 11g30’ đêm, trong trường đã không còn nhìn thấy bóng người, ánh đèn trong các khu ký túc xá lần lượt cũng đã tắt hết. Cả ngôi trường sau một ngày ồn ào huyên náo cũng đã trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ có cơn gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh.
Phương Mộc và Thái Vĩ vội vàng bước đi trên đường không một bóng người, khi sắp đến chân khu ký túc xá, Thái Vĩ đột ngột dừng bước nhìn về phía sau.
“Sao vậy?” Phương Mộc nhìn theo hướng Thái Vĩ nhìn, ở gần đó chỉ có một chiếc đèn đường lờ nhờ cô độc, con đường phía dưới được chiếu sáng một mảnh, ngoài ra bị bao phủ bởi bóng đêm vô cùng tĩnh mịch.
“Không có gì!” Thái Vĩ nhíu mày nhìn lại quanh một vòng, “Có lẽ là tôi nghe nhầm.” Hai người, người đi trước, người đi sau bước vào khu ký túc xá, khi đi qua nhà vệ sinh ở tầng 1, Thái Vĩ đột nhiên ôm bụng nói: “Cậu lên trước đi, trong hộp cơm khi nãy có cá không được tươi, hình như tôi bị đau bụng.”
Phương Mộc gật đầu, “Chỗ tôi có Hoàng Liên Tố (thuốc trị tiêu chảy, đau bụng), lát nữa anh lên lấy nhé!”. Nói xong, bèn nhấc chân bước lên cầu thang.
Hành lang rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy từ xa vọng lại. Đi bộ suốt buổi tối, Phương Mộc cảm thấy đùi hơi mỏi, cậu chậm rãi bước từng bậc thang, lắng nghe bước chân của mình.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân không phải của mình.
Tiếng bước chân đó ở ngay gần mình, tiếng bước chân đó không nhanh không chậm, nghe có vẻ dường như hơi lơ đễnh. Phương Mộc dừng bước ở phần chiếu nghỉ ở tầng 2, nghiêng tai nghe ngóng. Bước chân đó cũng lập tức biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.
Phương Mộc nín thở đứng im, lồng ngực thở phập phồng, mấy giây sau cậu lại di chuyển đôi chân, từ từ bước lên bậc cầu thang.
Quả nhiên, bước chân đó lại xuất hiện.
Phương Mộc vừa đi vừa nhìn xuống dưới, dọc theo tay vịn cầu thang. Ở giữa tầng 1 và tầng 2 có một bóng người kéo dài đang từ từ đi lên.
Phương Mộc cảm thấy lông mao toàn thân dần dần dựng đứng. Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhón chân bước vội lên tầng 3. Khi bước đến phòng 312, cậu lưỡng lự một lát, không mở cửa phòng mà đi về hướng phía bên kia của hành lang. Ở cạnh phòng 320 có một bức tường nhô ra vừa vặn có thể nấp được một người. Khi đi qua phòng 318, có mấy mảnh kính vỡ bị dồn thành đống ở trước cửa, có lẽ kính trong phòng bị vỡ, vứt ra ngoài để công nhân vệ sinh thu dọn. Phương Mộc tiện tay nhặt một miếng khá to, bước nhanh đến cạnh bức tường. Để miếng kính dựa vào cạnh cửa phòng 321, để chiếu đụng vào phía bên kia hành lang, còn mình nấp ngay sau bức tường nhô ra, vừa để quan sát hành lang qua mảnh gương, vừa không cần thò đầu ra.
Mấy giây sau, trong gương xuất hiện một bóng người lờ mờ.
Anh ta bước chậm rãi, cao khoảng 1m75, rất gầy, một tay đút vào túi áo, một tay đang vung vẩy. Không biết tại sao Phương Mộc cảm thấy người này rất quen.
Người đó đi càng lúc càng gần, đột nhiên đứng lại, Phương Mộc đoán vị trí anh ta đứng chính là phòng 313.
Người đó đứng ở trước cửa vài giây, đột nhiên giơ tay sờ vào cánh cửa.
Anh ta đang làm gì? Tấm gương lờ mờ khiến Phương Mộc không thể không cố gắng mở to đôi mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được. Nhân lúc anh ta đang sờ trên cánh cửa, Phương Mộc vội thò đầu ra xem.
Là Mạnh Phàm Triết.
Phương Mộc thở phào, bước ra khỏi bức tường.
“Này, là cậu à?”
Mạnh Phàm Triết quay người, ngẩn người nhìn cậu. Phương Mộc giật nảy mình, chỉ mấy ngày không gặp, Mạnh Phàm Triết đã lại tiều tụy đi rất nhiều. Khoang mắt thâm đen, hai má trũng xuống, mái tóc rối bời dựng đứng trên đầu, có lẽ đã rất lâu chưa gội.
Ánh mắt Phương Mộc nhìn vào bàn tay cậu ta vừa mới sờ trên cánh cửa, trong mấy ngón tay dài đang kẹp một chiếc bút.
Phương Mộc bèn nghĩ ngay đến ngôi sao năm cánh trên cửa.
“Cậu đang làm gì vậy?” Phương Mộc dừng bước, Mạnh Phàm Triết dường như không nghe thấy, hai mắt đờ đẫn nhìn Phương Mộc, Phương Mộc thận trọng bước lên một bước, “Mạnh Phàm Triết, cậu đang làm gì vậy?”.
Bỗng chốc Phương Mộc nhìn thấy đôi mắt u ám của Mạnh Phàm Triết đột nhiên trở nên điên dại hung ác, các cơ trên mặt đều co rúm cả lại, cậu ta há miệng lộ ra hàm răng trắng ởn. Đồng thời phát ra một thứ âm thanh chỉ loài dã thú mới có.
“A!!!”
Phương Mộc hoảng sợ lùi lại mấy bước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Mạnh Phàm Triết rút bàn tay vẫn đút ở trong túi áo ra, trong tay cầm một chiếc dao rọc giấy lớn. Đẩy mạnh ngón tay cái, một lưỡi dao sắc lạnh lộ ra khỏi cán dao rọc giấy. Cậu ta cầm dao, trong miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, bước từng bước đến gần Phương Mộc, rồi đột nhiên, vung tay một cái, dưới ánh đèn, con dao rọc giấy tạo nên một luồng ánh sáng chói mắt, lao thẳng tới Phương Mộc.
Phương Mộc nhảy lùi về phía sau, cảm giác như lưỡi dao vừa sượt qua đầu mũi mình, roạt một tiếng, chiếc áo khoác bị rách một vết dài.
“Cậu điên rồi à, Mạnh Phàm Triết!” Phương Mộc vừa lùi lại, vừa hét lớn, “Hãy nhìn kỹ đi, mình là Phương Mộc!”.
Lời nói của Phương Mộc không có chút tác dụng gì, Mạnh Phàm Triết phát đầu bị trượt, lại vung dao đến, lần này nhằm thẳng vào cổ Phương Mộc. Phương Mộc vội vàng khom lưng, cùng lúc tránh được lưỡi dao, nhảy phắt ra sau lưng Mạnh Phàm Triết, đá mạnh một cái vào đầu gối cậu ta.
Mạnh Phàm Triết quỳ sụp xuống đất. Phương Mộc định lao lên ấn chặt cậu ta, nhưng động tác của Mạnh Phàm Triết còn nhanh hơn, không chờ đứng dậy lại vung dao tới. Phương Mộc vội rụt người lại, nhưng chậm một bước, ngón tay bị lưỡi dao lướt qua, máu tươi lập tức trào ra.
Mạnh Phàm Triết đứng dậy, trong miệng khẽ gầm mấy tiếng “U…u…”, từng bước từng bước tiến lại gần Phương Mộc, ánh đèn trên trần soi thẳng xuống, Mạnh Phàm Triết đang cắn chặt hai hàm răng, bên mép toàn là bọt trắng, không khác gì một con dã thú đang nổi điên. Phương Mộc bóp chặt ngón tay đang chảy máu, vội bước lùi về phía sau, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền tới.
Phương Mộc quay người, nhìn thấy Thái Vĩ đang chạy ra từ đầu phía bên kia hành lang tối om, vừa chạy vừa sờ tay vào thắt lưng.
Trong nháy mắt, Thái Vĩ đã chạy đến bên Phương Mộc, nét mặt anh vô cùng căng thẳng, kéo tay Phương Mộc ra phía sau mình. Đồng thời giơ súng trong tay lên, “Cậu không sao chứ?” không đợi Phương Mộc trả lời, Thái Vĩ đã hét lớn với Mạnh Phàm Triết: “Bỏ dao xuống, tôi là cảnh sát!”.
Mạnh Phàm Triết vẫn không mảy may xúc động, cậu ta dường như không hề nhìn thấy Thái Vĩ, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc, bước từng bước lại gần.
Thái Vĩ lên nòng súng kêu “rắc” một tiếng, “Bỏ dao xuống, không tôi bắn!”.
Phương Mộc vội vã giữ Thái Vĩ lại, “Đừng bắn, cậu ấy là bạn học của tôi!”
Thái Vĩ nhìn gườm gườm vào Mạnh Phàm Triết, hạ búa đập vào vị trí cũ, nhét vào trong vỏ đựng súng, đồng thời dạng chân ra đứng tấn, nghiêm mặt chờ đợi.
Mấy cánh cửa phòng ký túc xá mở ra, mấy sinh viên nghe thấy tiếng động mặc áo may ô thò đầu nhìn ra ngoài, chứng kiến cái màn căng thẳng đến nghẹt thở này, kêu lên một tiếng kinh hãi rồi rụt đầu lại, ghé mắt qua khe cửa để quan sát hành lang.
Đỗ Ninh cũng ra, cậu ngẩn người mất mấy giây, không biết làm gì, bèn quay về lấy một cây gậy lau sàn chạy ra, sau khi sợ hãi đứng cạnh Phương Mộc, bèn run rẩy nói: “Mạnh Phàm Triết, cậu đừng làm bừa!”.
Mạnh Phàm Triết lúc này phát ra một tiếng gầm nho nhỏ, giơ cao dao lao đến. Thái Vĩ nhảy phắt lên trước, nhằm chuẩn, nắm chặt bàn tay cầm con dao của Mạnh Phàm Triết, cổ tay bị lật lên vốn tưởng Mạnh Phàm Triết đau đớn mà bỏ dao xuống, không ngờ Mạnh Phàm Triết không buông tay mà phải thêm một cú đòn vào đầu gối, con dao rọc giấy mới rơi xuống đất. Thái Vĩ thò tay ra phía sau túm chặt cổ áo Mạnh Phàm Triết, hất mạnh về phía trước, Mạnh Phàm Triết đập vào tường rồi ngã vật xuống đất, đau đớn đến nỗi co rúm lại.
Thái Vĩ bước nhanh đến, lật Mạnh Phàm Triết lại, lấy đầu gối giữ chặt phần lưng cậu ta, đồng thời lấy còng tay, còng hai tay Mạnh Phàm Triết ra phía sau lưng. Thái Vĩ lấy máy di dộng ra, sau khi kết nối nói một câu đơn giản: “Phòng 313, khu KTX 5 Nam Phạm, mau đến đây!”.
Sau khi gác máy, anh quay sang hỏi Phương Mộc: “Chuyện gì vậy, đây là ai, tại sao cậu ta lại muốn giết cậu?”.
Phương Mộc không hề có phản ứng trước những câu hỏi của Thái Vĩ, cậu chỉ ngẩn người nhìn Mạnh Phàm Triết đang thở dốc và rên rỉ ở dưới đất, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Tại sao?
Trong hành lang đã trở nên vô cùng ồn ào, nhốn nháo, hầu như tất cả sinh viên đều chạy đến xem, có mấy người kêu lên kinh ngạc: “Đây chẳng phải là Mạnh Phàm Triết sao, sao vậy?”
Đột nhiên, Phương Mộc lao đến, quỳ xuống trước mặt Mạnh Phàm Triết, hét lớn: “Cậu nghe thấy mình nói không? Rốt cục cậu sao vậy?”.
Mạnh Phàm Triết nhắm mắt, chỉ thở dốc, không có chút phản ứng nào.
Phương Mộc thả bàn tay vẫn ấn chặt từ nãy đến giờ, lắc mạnh bả vai Mạnh Phàm Triết, “Cậu nói đi chứ, Mạnh Phàm Triết, rốt cục là có chuyện gì? Vì sao lại muốn giết mình?”
Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc mở trừng trừng, ánh mắt hoảng loạn hung dữ một lần nữa lại xuất hiện trong mắt cậu ta, cậu ta ra sức ngẩng đầu lao đến cắn Phương Mộc.
Phương Mộc ngã ngồi về phía sau, Thái Vĩ đi lên trước đạp vào mặt Mạnh Phàm Triết một cái, “Mày cẩn thận một chút!”.
Phương Mộc không kịp đứng dậy, lấy tay ôm chặt chân Thái Vĩ, “Đừng đánh cậu ấy, chuyện này chắc chắn có vấn đề, bình thường cậu ấy không như thế này đâu..”.
Miệng Mạnh Phàm Triết bị đá rách toạc, máu tươi chảy ra lẫn cả với cát bụi trên mặt, trông vô cùng nhớp nháp. Vết thương Phương Mộc vừa mới ấn chặt cũng nứt toác, máu chảy theo ngón tay rơi xuống đất, nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ. Đỗ Ninh thấy tay Phương Mộc đang chảy máu, vội vàng kéo cậu, “Mau về phòng, mình lấy băng y tế băng vết thương cho cậu.”
Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng, mặc cho Đỗ Ninh kéo cậu về phòng 313, khi đi đến cửa, đột nhiên Phương Mộc nghĩ đến vừa rồi Mạnh Phàm Triết vẽ gì đó trên cửa, vội vàng vùng khỏi tay Đỗ Ninh, tìm kiếm thật kỹ trên cửa.
Trên cửa trắng tinh không có gì cả, Phương Mộc sau khi lướt qua một lượt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Đột nhiên, ánh mặt cậu dừng lại tấm biển trên cửa.
Trên tấm biển, “3, “1″, “3″ giữa ba số này, bị một chiếc bút mực đen viết thêm hai dấu “+”, 3+1+3 … Phương Mộc lẩm bẩm, cảm giác bỗng chốc toàn thân lạnh toát.
Thái Vĩ thấy Phương Mộc đứng bất động ở cửa, chỉ vào Mạnh Phàm Triết vẫn đang ngọ nguậy, nói với hai sinh viên “Giúp tôi trông cậu ta”, bèn bước đến hỏi Phương Mộc: “Sao thế?”.
Phương Mộc không trả lời, mắt mở trừng trừng, ngẩn người nhìn biển số phòng. Thái Vĩ nhìn theo ánh mắt cậu, một lúc sau, Phương Mộc nghe thấy hơi thở gấp gáp của Thái Vĩ. Cậu quay đầu ra nhìn Thái Vĩ, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào biển số phòng, Thái Vĩ không nén nổi sự hưng phấn. Đúng lúc đó, những người cảnh sát cũng vừa đến, có người cảnh sát lớn tiếng hỏi Thái Vĩ: “Đội trưởng, tình hình thế nào? Thẩm vấn ở đây hay đưa về Sở?”.
Thái Vĩ vẫy tay, “Tất cả lại đây, lại cả đây!”.
Những người cảnh sát chạy đến, Thái Vĩ bèn chỉ vào biển số phòng, giọng nói thoáng run rẩy: “Các anh em, bắt được rồi. Chính là cậu ta!”.
Những người cảnh sát đều hướng ánh mắt về tấm biển số phòng, sau vài giây yên lặng đột nhiên bùng lên những tiếng reo hò. Những người cảnh sát nhảy tưng tưng, cố ý xô đẩy nhau, một nữ cảnh sát tiến đến ôm chặt Thái Vĩ.
Phương Mộc bị kẹp giữa những người cảnh sát đang vui mừng hớn hở này, bị họ xô đẩy lắc la lắc lư. Nhưng trên mặt cậu không có lấy một nụ cười, chỉ ngẩn người nhìn biển số phòng, trong óc vẫn hiện lên hai chữ đó: Tại sao?
“Được rồi, được rồi!” Thái Vĩ phất tay ra hiệu mọi người yên lặng, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người bắt đầu làm việc!”.
Những người cảnh sát thưa vâng một tiếng vang dội, ai vào việc nấy. Gọi thêm chi viện, phong tỏa hiện trường, đối chiếu thân phận nghi phạm… Đám người trong hành lang bị bắt phải giải tán, chỉ còn Mạnh Phàm Triết vẫn nằm dưới đất và Phương Mộc đang còn ngẩn người trước cửa phòng.
Hai người cảnh sát nhấc Mạnh Phàm Triết dậy, mỗi người giữ chặt một cánh tay kéo xuống dưới lầu, Phương Mộc chạy đuổi theo liền bị Thái Vĩ chặn lại.
“Cậu hãy đến bệnh viện trước đi, vết thương của cậu hình như khá sâu đấy!”.
“Không cần!” Phương Mộc khẩn thiết nói: “Tôi phải nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm giác có chuyện gì đó không ổn.”
Thái Vĩ hình như không được vui, “Có gì không ổn chứ, chúng tôi quay về thẩm tra là rõ ngay thôi. Tiểu Trương”, anh gọi một người cảnh sát, “Đưa Phương Mộc đến bệnh viện.”
Người cảnh sát được ra lệnh đưa Phương Mộc đến bệnh viện ra hiệu cho Phương Mộc lên một chiếc xe bên cạnh. Lúc đi qua, Phương Mộc cứ nhìn Mạnh Phàm Triết mãi, dường như hy vọng có thể tìm ra đáp án trên khuôn mặt bạn.
Và đúng lúc đó, Mạnh Phàm Triết nhìn thấy Phương Mộc. Cậu liền lao đến cửa sổ, sự hung dữ điên cuồng trong mắt đã không còn thấy nữa, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng tột cùng. Cậu ta ra sức gõ mạnh vào cửa sổ xe, miệng kêu gào không thành tiếng, nước mắt lăn dài.
Hai người cảnh sát bên cạnh ra sức ấn người cậu xuống, thụi mạnh vào cơ thể cậu. Phương Mộc chạy đến muốn kéo cửa xe ra, nhưng trong khoảnh khắc cậu chuẩn bị bước lên song bảo hiểm phía sau, chiếc xe cảnh sát đó đột ngột khởi động, Phương Mộc ngã nhào xuống đất, đợi khi cậu đứng dậy được, chiếc xe đó quặt rẽ, chỉ còn lại tiếng còi cảnh sát chói tai vẫn vang vọng khắp trường.