468x1000 Ads

Truyện

Độc Cô Cầu Bại

Độc Cô Cầu Bại là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Độc cô cầu bại được đề cập đến chi tiết trong hai bộ tiểu thuyết Thần điêu hiệp lữ, Tiếu ngạo giang hồ và rất ngắn gọn trong bộ Lộc đỉnh ký. Độc cô cầu bại chưa từng xuất hiện trong các tình tiết của tiểu thuyết mà chỉ để lại những triết lí đặc sắc về kiếm thuật. Tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này. Các nhân vật có thể coi là truyền nhân của Độc cô cầu bại là Dương Quá, Phong Thanh DươngLệnh Hồ Xung



Nhân vật Độc Cô Cầu Bại xuất hiện trong Thần điêu hiệp lữ:
 Theo sự hồi tưởng của Dương Quá khi được con thần điêu, con vật được cho là người bạn cuối đời của Độc Cô, dẫn Dương Quá đến mộ của ông ta. Dương Quá đã hồi tưởng về một con người Độc Cô Cầu Bại kiếm thuật vô song, tung hoành thiên hạ, cuối đời cô quạnh sống với chim điêu, chết trong buồn bã vì không thể tìm được một người có thể địch nổi kiếm thuật của ông ta, mong một lần thất bại mà không được. Ông ta đã chôn các thanh kiếm của mình tại nơi gọi là kiếm mộ và 5 chú giải triết lí của bốn thanh kiếm.- Phát hiện kiếm mộ

Chàng thấy trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ "Kiếm mộ", còn có hai hàng chữ khắc vào đá:Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!

- Phát hiện ba thanh kiếm và một tảng đá đặt trên một phiến đá xanh:

Thần điêu lại kêu khẽ vài tiếng, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang một bên. Dương Quá chợt nghĩ: "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại võ công tuyệt thế, không chừng lưu lại kiếm kinh kiếm phổ gì chăng?". Chỉ thấy thần điêu hai chân chuyển đá không ngừng, để lộ ra một dãy ba thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có một phiến đá dài. Ba thanh kiếm và phiến đá được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh.

- Thanh kiếm thứ nhất Độc Cô Cầu Bại đã dùng: Cương kiếm

Dương Quá nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng

Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc.

- Tảng đá (Thanh kiếm thứ hai Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Tử vi nhuyễn kiếm

Chàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ:Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi,Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu.

Dương Quá nghĩ: "Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị lão tiền bối ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được".

- Thanh kiếm thứ hai (Thanh kiếm thứ ba Độc Cô Cầu Bại đã dùng): Huyền thiết trọng kiếm

Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình. Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Chàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: "Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, kỳ lạ thật!" Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công.Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ.

Dương Quá lẩm bẩm tám chữ "Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công", tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng linh hoạt thuận tiện, còn thanh kiếm này quá nặng, không biết sử dụng ra sao, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.

- Thanh kiếm thứ ba (Thanh kiếm thứ tư Độc Cô Cầu Bại đã dùng) và 2 triết lý cuối cùng

Một hồi sau, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.

Đây chính là 2 triết lý cuối:

- Triết lý thứ tư về mộc kiếm

- Triết lý thứ năm về vô kiếm: vô kiếm thắng hữu kiếm

Chàng cung kính đặt thanh kiếm gỗ xuống chỗ cũ, thở dài, nói:

- Thần kỹ của tiền bối, khiến người ta khó bề tưởng tượng. Chàng nghĩ không biết bên dưới tảng đá xanh có bản kiếm phổ hay chăng, bèn lật tảng đá lên, nhưng bên dưới là nền đá cứng, không có vật gì khác, thì không khỏi thất vọng.

Sau này Dương Quá đã ngộ ra được chân lí này, và dùng thanh Huyền thiết trọng kiếm nặng nề để luyện nội công dưới thác nước dưới sự trợ giúp của thần điêu, qua đó trở thành một siêu cao thủ dù một tay đã bị cụt. Không ai rõ Độc cô cầu bại sống ở thời nào.



Độc Cô Cầu Bại trong Tiếu ngạo giang hồ - Độc cô cửu kiếm

Trong Tiếu ngạo giang hồ, Độc cô cầu bại chỉ xuất hiện qua lời kể của Phong Thanh Dương khi truyền thụ Độc cô cửu kiếm cho Lệnh Hồ Xung. Theo lời kể của Phong Thanh Dương, Độc cô cầu bại là một người thông minh tuyệt đỉnh, là người đã sáng tạo ra Độc cô cửu kiếm, và nhờ kiếm pháp tuyệt luân này, Độc cô cầu bại cũng không có địch thủ và ông ta thậm chí còn vui mừng biết bao khi có một người có khả năng khiến cho ông ta phải quay kiếm trở lại phòng thủ. Phong Thanh Dương chính là truyền nhân của Độc cô cửu kiếm với 9 nguyên lí:

Tổng quát thức: Là các quy luật chung, các quy tắc biến hóa trong kiếm thuật: di chuyển, quan sát, tấn công... Các biến hóa trong tổng quát thức dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch với 360 cách biến hóa.

Phá kiếm thức: Là các quy tắc phá kiếm thuật.

Phá đao thức: Các quy tắc tấn công đối thủ dùng đao.

Phá thương thức: Quy tắc tấn công các đối thủ sử dụng thương, giáo, kích, gậy...

Phá tiên thức: Hóa giải cương tiên, thiết giản, điểm huyệt...

Phá sách thức: Phá trường sách, nhuyễn tiên, tam thiết côn, trùy...

Phá chưởng thức: Hóa giải quyền, cước, chỉ, chưởng (võ công sử dụng trực tiếp tay, chân, công lực...)

Phá tiễn thức: Dùng để phá các tên, ám khí.. chẳng những dùng kiếm gạt ám khí mà có thể phản công trở lại. Một minh họa điển hình của chiêu thức này là Lệnh Hồ Xung dù mất hết nội lực vẫn sử dụng một chiêu kiếm xuất thần đâm mù mắt 15 đại cao thủ vây quanh trong miếu Dược Vương.

Phá khí thức: Dùng để hóa giải các đối thủ có nội công thượng thặng.

Phong Thanh Dương chính là người phát triển 9 nguyên lí này thành một nguyên lí duy nhất là "Dĩ vô chiêu địch hữu chiêu". Có thể suy đoán rằng chính những người sử dụng Độc cô cửu kiếm rồi sẽ trở thành những Độc cô Cầu bại, mà cuộc đời của Phong Thanh Dương là một ví dụ điển hình

CƯỚI MA - CHƯƠNG 9: Vụ án mất tích

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 9: Vụ án mất tích

Sau khi tìm hiểu bằng mọi cách, Lục Lục đã biết về “câu chuyện đôi nam nữ mất tích”: cô gái họ Khúc làm việc ở khách sạn Tây Sơn. Sáng ngày 7 tháng 12, Lục Lục đi thẳng đến khách sạn Tây Sơn.

CƯỚI MA - CHƯƠNG 8: Chết

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 8: Chết

Cô vừa kêu lên vừa lảo đảo chạy về phòng ngủ, nhảy vọt lên giường. Chu Xung không có trên giường, mà đang từ thư phòng bước ra, nắm chặt hai vai cô, lắc thật mạnh: “Kìa, kìa! Sao thế, sao thế?”

CƯỚI MA - CHƯƠNG 7: Kỳ lạ

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 7: Kỳ lạ


Hôm qua Lục Lục ngờ rằng có đôi mắt ẩn nấp trong máy tính, thì chiều hôm nay Chu Xung trở về, anh đã hoàn thành chuyến lưu diễn. Cô trang điểm, mặc quần áo thật đẹp rồi ra ga tàu đón anh. Cô đến sớm 40 phút rồi vào sân ga, mắt không ngớt nhìn đồng hồ. Cô thấy sốt ruột. Hình như kim đồng hồ không chạy thì phải?

CƯỚI MA - Chương 6: Người bạn gái

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 6: Người bạn gái

Có lần Lục Lục cãi nhau rất to với Chu Xung, sau đó cô tức quá bỏ đi. Ra khỏi nhà, cô không biết đi đâu, đành gọi điện kể lể với cô bạn thân Hồ Tiểu Quân. Tiểu Quân vốn là độc giả yêu thích đọc blog của Lục Lục, rất nhiệt tình, ngày nào cũng nhắn tin cho cô. Lục Lục hay viết về đề tài phụ nữ.

CƯỚI MA - Chương 5: Kỳ ngộ

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 5: Kỳ ngộ

Lục Lục vốn từ tỉnh lẻ ra thủ đô học đại học, tốt nghiệp xong ở lại thành phố không trở về quê; cô đã lần lượt nhảy việc ở vài công ty, chưa thấy thật ưng ý, cuối cùng, cô lựa chọn làm nhà báo tự do, chuyên viết đủ các loại phóng sự xã hội.

CƯỚI MA - CHƯƠNG 4: Bức ảnh cưới ma

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 4: Bức ảnh cưới ma

Vào một buổi tối cách đây hơn chục ngày, Lục Lục đã đi ngủ, Chu Xung ngồi ở thư phòng và lên mạng. Chẳng rõ bao lâu sau đó, Lục Lục mơ hồ nghe thấy tiếng anh hét lên: “Lục Lục! Lục Lục…” Giọng anh lạc hẳn đi.

Lục Lục ngồi dậy, cô như nửa tỉnh nửa mê, không xác định được lúc này là trời vừa mới tối hay đã sắp sáng. Cô vội xuống giường rồi chạy ào sang thư phòng, thấy Chu Xung mặt tái nhợt, anh đang ngồi trước máy tính. Vẻ mặt của anh khiến Lục Lục phát hoảng.

Cô đứng phía sau lưng màn hình, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Chu Xung nhìn chăm chăm vào màn hình, giọng run run: “Sợ quá!”

Lục Lục không dám đi vòng sang phía trước màn hình, tiếp tục hỏi anh: “Là thứ gì vậy?”

Chu Xung nói: “Em sang đây mà xem!”

Lục Lục vẫn đứng im, cô muốn Chu Xung nói rõ hơn.

Chu Xung lừ mắt: “Đồ khỉ, mau sang đây!”

Lục Lục đành bước vòng sang, đứng cách mấy bước nhìn vào màn hình. Thì ra là một tấm ảnh. Chỉ thấy lờ mờ, cô bèn bước lại gần để nhìn cho rõ hơn. Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công[1], không rõ vào khoảng năm tháng nào, cũng không biết người trong ảnh là ai. Bức ảnh một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, trước ngực cài bông hồng trên nền lá đen; nữ mặc áo đen váy đen, đầu chít đai thất tinh[2] như trong các vở hý kịch, chính giữa gắn bông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh băng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon. Sau lưng họ treo một bức tranh cổ, hai bên có đôi câu đối rất khó nhận ra nội dung, Lục Lục chỉ đọc được vài chữ.

[1] Cho đến giữa thế kỷ trước, ảnh thường được chụp ảnh đen trắng, rồi tô màu theo lối thủ công.

[2] Mũ trang trí cho các vai nữ trong kịch cổ điển Trung Quốc.

Cô nhìn kỹ hơn, thấy cô gái trong ảnh đang nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy bàn tay phải của cô ta.

Lục Lục hỏi: “Đây là ảnh của ai?”

Chu Xung buông ra hai chữ khiến Lục Lục sởn gai ốc: “Cưới ma!”

Lục Lục: “Cưới ma? Anh kiếm đâu ra cái ảnh này?”

Chu Xung: “Không rõ thằng chó đẻ nào gửi cho anh.”

Lục Lục mở hộp thư của Chu Xung, nhìn địa chỉ người gửi, là một chuỗi những ký tự kỳ quái.

Lục Lục: “Họ gửi cho anh cái này làm gì nhỉ?”

Chu Xung không đáp, chỉ lẩm bẩm: “Anh đã nghe nói về tấm ảnh này, nhưng chưa từng nhìn thấy. Nghe nói, nếu ai đó nhìn thật lâu và thấy cô gái từ từ mở mắt… thì người đó sẽ chẳng sống được bao lâu nữa.”

Lục Lục nói: “Thế mà anh vẫn nhìn? Xóa luôn đi thì hơn.”

Chu Xung bèn xóa bỏ tấm ảnh đáng sợ này, sau đó anh thẫn thờ nhìn mãi vào màn hình máy tính.

Lục Lục nói: “Thôi, đi ngủ đi!”

Chu Xung vẫn ngồi im. Lát sau anh băn khoăn hỏi Lục Lục: “Em nói xem, nếu nhìn mãi vào tấm ảnh đó, liệu cô ta có mở mắt thật không nhỉ?”

Lục Lục đáp: “Chuyện nhảm nhí!”

Nhớ lại ngày hôm đó, Lục Lục càng thao thức.

Bên ngoài, gió đã lặng. Không gian tĩnh mịch lạ thường, như tấm rèm màu đen treo trong nhà. Im ắng như hai người trong tấm ảnh đó.

Nếu Lục Lục có cảm giác trong máy tính ẩn chứa một đôi mắt, thì nó chẳng liên quan gì đến cô gái trong ảnh, vì cô ta nhắm mắt, chỉ có người đàn ông mở mắt. Hôm đó cô chỉ nhìn kỹ cô gái chứ không chú ý nhìn người đàn ông. Cô chỉ nhớ mang máng anh ta trông khôi ngô sáng sủa, vẻ mặt hiền hòa, ánh mắt có nét cẩn trọng nhìn vào ống kính, cũng là nhìn vào bất cứ ai xem ảnh.

Đúng là đôi mắt đó hay sao?

Khuôn mặt có thể quên, mái tóc có thể quên, móng tay có thể quên… nhưng đôi mắt thì không thể. Nếu có ai đó trợn mắt với ta, thì ánh mắt đó sẽ mãi mãi được lưu lại trong kí ức.

Chính là ánh mắt của người đàn ông này đã bám trong máy tính của Lục Lục, đăm đăm nhìn mọi động tĩnh của Lục Lục! Khi Lục Lục chơi game, cứ thao tác đến thời khắc giao tranh quan trọng thì anh ta xông ra quấy rối. Lục Lục dường như có thể cảm nhận được anh ta không có ác ý, mà chỉ muốn cô biết đến sự tồn tại của anh ta mà thôi; anh ta lại không thể nói ra, nếu không, sẽ mắc phải một điều cấm kỵ gì đó.

Lúc trước, Lục Lục sợ quá nên mới nói luôn “đôi mắt”, cô không suy nghĩ gì về hậu quả. Bây giờ cô mới nhận ra, chắc hẳn khi cô vừa nói ra điều ấy, đôi mắt đó sẽ chớp chớp đầy lúng túng…

Gay rồi, Lục Lục sắp gặp vận xui. Liệu có phải lúc Chu Xung chỉ ném tấm ảnh vào thùng rác chứ không xóa một cách triệt để? Việc này rất quan trọng. Cô lại về giường, bật đèn ngủ, bật đèn phòng khách, bật đèn thư phòng. Chiếc Laptop vẫn nằm nguyên vị trí cũ trên bàn. Cô bật máy rồi xem thùng rác: có hơn ba chục file trong đó. Lục Lục nhanh chóng nhận ra file tấm ảnh, đúng là nó vẫn nằm đây! Khi Lục Lục sắp thao tác xóa vĩnh viễn, cô bỗng ngừng lại. Cô muốn xem lại tấm ảnh một lần nữa. Đôi khi, nhìn không rõ một thứ gì đó lại đáng sợ hơn là nhìn rõ nó. Cho nên, Lục Lục lại lấy tấm ảnh ra khỏi thùng rác, rồi kiên quyết mở nó ra.

Hình ảnh một đôi nam nữ lại xuất hiện trước mắt Lục Lục. Cô nhìn vào đôi mắt nhắm của cô gái rồi lại nhìn vào mắt người đàn ông. Hết sức bất ngờ, ngoài mọi đoán định của cô, đôi mắt quái dị vẫn khống chế máy tính và giám sát sinh hoạt của cô hoàn toàn không mở. Đôi mắt ấy đang nhắm lại!

CƯỚI MA - CHƯƠNG 3: Con cá lặng lẽ bơi đi bơi lại

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 3: Con cá lặng lẽ bơi đi bơi lại


Lúc này là hơn 1 giờ sáng, Lục Lục đang đứng trước cửa phòng ngủ nhìn con cá vàng trong bể kính đặt trên cái bàn nhỏ.

Dù bơi sang phía nào, đôi mắt nó vẫn nhìn thẳng vào Lục Lục.

Đêm khuya tĩnh mịch, con cá vàng cũng lặng yên.

CƯỚI MA - Chương 2: Cô bạn gái bí hiểm

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 2: Cô bạn gái bí hiểm


Lục Lục biết ngày trước Chu Xung có cô bạn gái rất đáng yêu, Lục Lục từng dò hỏi Chu Xung: “Tại sao hai người lại chia tay nhau?” Chu Xung bình thản đáp: “Cô ấy đi ăn phở.” Cô không hiểu, hỏi: “Ý anh là gì?”

Cưới Ma - Chương 1: Có một đôi mắt

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 1: Có một đôi mắt


Lục Lục ở nhà một mình.

Đây là nhà của Chu Xung, một căn hộ tầng hai thuộc chung cư cũ. Phòng khách đặt ở tầng một, bên trên có thêm một gian gác lửng. Chu Xung là ca sĩ, hôm nay anh ta đi biểu diễn xa. Lục Lục rỗi việc, đang ngồi chơi điện tử. Nhà rộng hơn một trăm mét chỉ có mình cô, cho nên cảm giác hơi trống trải.

Cưới Ma - Chu Đức Đông

Cưới Ma - Chu Đức Đông
● Tác phẩm: Cưới ma

● Tác giả: Chu Đức Đông

● Dịch giả: Trần Hữu Nùng

● Độ dài: 71 chương

● Nguồn ebook: STENT

● Giới thiệu

“… Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỉ niệm.”

Có những câu chuyện kinh dị ám ảnh người đọc vì câu từ, hình ảnh miêu tả, tình tiết v.v… và có những ám ảnh đến từ sự khơi gợi điểm tối trong bản thân mỗi con người, cùng cái vòng lẩn quẩn mãi không chấm dứt. Cưới Ma là một câu chuyện như thế.

Mở đầu với những tình tiết rất đỗi đời thường của nhân vật nữ chính Lục Lục nhưng lại gây ra sự căng thẳng mơ hồ về các mốc thời gian trùng lặp và những tưởng tượng “có căn cứ” của Lục Lục. Và rồi câu chuyện dẫn ta về thời điểm mà bạn trai của Lục Lục, Chu Xung, tìm ra tấm ảnh “Cưới Ma” trong thùng rác máy tính - thời điểm khởi đầu cho mọi sự bất thường như đã được dàn xếp.

Câu chuyện đưa người đọc vào hết vòng luẩn quẩn này sang cái vòng luẩn quẩn khác mà không thể tìm được cách thoát ra, từ đầu đến cuối truyện. Người đọc sẽ được tác giả dẫn vào trong những bí mật, và thậm chí gần như sắp phát điên cùng với nhân vật Khúc Thiêm Trúc khi cứ lặp lại trật tự bí ẩn của con số 142857 mà không thể tự nghiệm ra bí mật nào sẽ đi cùng trong dòng số ấy, và cả với tình tiết đang chờ đón phía sau.

Điền Phong – nhân vật trung tâm của câu chuyện này – mang hình thể con người, nhưng về bản chất là một sinh vật kỳ bí nào đó mà ta không thể tưởng tượng được. Anh ta cũng khát khao yêu thương và được yêu thương. Anh ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để an ủi tâm hồn đã bị nhuốm đen của mình. Để rồi lúc nào anh cũng phải lựa chọn cho chính bản thân kết cục tiêu cực nhất.

Người đọc có thể có được những cảm giác rờn rợn và thậm chí ám ảnh qua ngòi bút của Chu Đức Đông. Thật giả lẫn lộn, không phân biệt đâu là âm, đâu là dương, đâu là tưởng tượng, đâu là thực tế, đâu là người… và đâu là ma. Độc giả còn có thể dễ bị hoang mang và có nỗi ám ảnh mơ hồ bủa vậy, khiến họ phải đặt câu hỏi cho chính bản thân mình: Giữa tình yêu và sự sống của bản thân, phải từ bỏ một thứ, trong hoàn cảnh đó, ta chọn gì? Về xây dựng tình tiết thì dù có khá nhiều tình tiết dư thừa, nhưng lại được tác giả để ngỏ, hoặc bỏ quên đi một các hữu ý. Vì xét cho cùng, điều đó làm cho câu chuyện thật hơn, gây thắc mắc không giải thích được và những tưởng tượng trong đầu người đọc. Cũng bởi trên thực tế, ta cũng có bao giờ hiểu được hết những hiện tượng xung quanh?

Có thể có người sẽ mong chờ một logic nào đó hơn trong câu chuyện này, hay về tình tiết sẽ liên quan đến những lý giải về tục lệ “Minh Hôn” ngày xưa, v.v… Hãy tự đặt ra câu hỏi: Người xưa đã có dụng ý, và những gì xảy ra trong cõi âm dương, liệu ta có khả năng lý giải? Bên cạnh đó, có logic nào đặt ra cho những tưởng tượng của con người?


~*~

Cưới Ma

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.



Sinh hay tử, suy cho cùng đều là bí mật của thời gian, cứ thế chảy trôi, không tài nào nắm bắt. Nhưng nhân loại lại phát minh ra máy ảnh, khác nào ôm ảo tưởng níu giữ từng khoảnh khắc, gây sơ hở cho thiên cơ.

Cưới Ma bắt đầu mở ra từ một tấm ảnh thời Dân Quốc. Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên. Ảnh chụp một chú rể còn sống, đứng bên một cô dâu đã chết bị buộc vào giá gỗ cho thẳng người. Cô dâu thì nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy tay phải của cô ta.

Bao nhiêu người đã xem và đã sợ, đến khi muốn xóa khỏi máy tính thì không tài nào xóa được. Hễ mở máy thì nó đã nằm sẵn trong recycle bin.

Người ta đồn rằng, nếu cặp đôi nào tìm đến địa điểm từng chụp bức ảnh này, rồi cũng chụp một bức ảnh hai người, thì thể nào cũng có người nhắm mắt người mở mắt, và người mở mắt sẽ chết trước.

Rất nhiều cặp tình nhân không cưỡng được tò mò, không hẹn mà cùng đưa nhau đến nơi chốn mù mịt chướng khí nằm ngoài bản đồ và ngoài vùng phủ sóng ấy, cùng chụp tấm ảnh, rồi cùng cúi đầu chờ lời phán định của Tử thần.


Cưới Ma - Chu Đức Đông

Chương 14: Bị mai phục
Chương 15: Đồ cũ
Chương 16: Cao thủ
Chương 17: Khúc Thiêm Trúc trở về
Chương 18: Người mù
Chương 19: Một đêm ở cùng Khúc Thiêm Trúc
Chương 20: Tìm kiếm
Chương 21: Bám theo
Chương 22: Chuyến đi xa lắc
Chương 23: Khách sạn Hồng Phòng
Chương 24: Áo trắng trở về trung nguyên
Chương 25: Câu chuyện giữa anh ấy và cô ta
Chương 26: Diễn viên
Chương 27: Trước khi Hồ Tiểu Quân mất tích
Chương 28: Đã tìm ra mật mã
Chương 29: Hình như là đáp án
Chương 30: Một thế giới khác
Chương 31: Ba tấm ảnh cưới ma
Chương 32: Nơi âm dương tiếp giáp
Chương 33: Bật mí
Chương 34: Chuyến đi
Chương 35: Mỗi lúc một gần
Chương 36: Thị trấn Đa Minh
Chương 37: Khách sạn
Chương 38: Đêm đen hãi hùng
Chương 39: Khi Khúc Thiêm Trúc chưa hóa điên
Chương 40: 142857 cao siêu khó lường
Chương 41: Viễn du miền Tây Nam
Chương 42: Đêm dài
Chương 43: Chu Xung và Lục Lục
Chương 44: Đã đến nơi
Chương 45: Sau nửa đêm
Chương 46: Chết gối đầu
Chương 47: Cuộc sống là bảy ngày nối tiếp bảy ngày bất tận
Chương 48: Lại là bảy ngày
Chương 49: Khúc Thiêm Trúc và Trường Thành
Chương 50: Mười ba đêm
Chương 51: Chu Xung và Lục Lục đến…
Chương 52: Công an Đồng Hoảng
Chương 53: Khách sạn Trở Về
Chương 54: Bán kính 14km
Chương 55: Người phụ nữ ở Đồng Hoảng là ai? Thử nhìn xem
Chương 56: Đêm thứ ba
Chương 57: Bước ngoặt
Chương 58: Đáp án
Chương 59: Triệu Tĩnh
Chương 60: Trường Thành và Hồ Tiểu Quân
Chương 61: Càng bất ngờ hơn
Chương 62: Một ngày mới
Chương 63: Trước khi lên đường
Chương 64: Đi ra biển cả
Chương 65: Tuyệt đường
Chương 66: Trên chuyến tàu 1655
Chương 67: Lai lịch người ấy
Chương 68: Đêm trước khi báo công an
Chương 69: Một kết cục bi thảm
Chương 70: Niềm vui tân hôn
Chương 71: Bức thư bí hiểm

Tứ Đại Mỹ Nhân


Chiêu Quân 
Chiêu Quân tên thật là Vương Tường, là một cung phi của vua Nguyên đế nhà Hán (48 - 53 trước Tây lịch). Lúc bấy giờ vua nằm mộng thấy mỹ nhân cùng giao ước 100 năm. Nhà vua cứ ngày đêm mơ tưởng đến người trong mộng nên truyền các quan địa phương tìm cho được người đẹp trong giấc mộng. Thái sư Mao Diên Thọ lãnh phần việc ấy. Mao Diên Thọ thừa "nước **c thả câu", ăn hối lộ của cung phi. Hễ ai đút lót tiền thì cho vẽ đẹp đẽ, xinh tươi dâng lên vua. Chiêu Quân đẹp nhất nên không chịu lo lót, lại còn xỉ vả Mao Diên Thọ. Do đó, khi cầm bức vẽ Chiêu Quân, hắn lấy viết chấm dưới mắt Chiêu Quân một chấm làm thành nốt ruồi. Rồi khi dâng tranh lên vua, hắn sàm tấu rằng Chiêu Quân tuy đẹp nhưng có nốt ruồi mà sách tướng gọi là "thương phu trích lệ". Ðó là nốt ruồi sát phu. Nhà vua nghe vậy nên không đoái hoài đến Chiêu Quân.


Sơn Tinh - Thủy Tinh

Truyền thuyết : Sơn Tinh - Thủy Tinh
Sơn Tinh-Thủy Tinh là một truyền thuyết nổi tiếng của Việt Nam. Truyện lấy bối cảnh thời Hùng Vương thứ 18, kể lại cuộc kén rể đặc biệt của vua Hùng cho người con gái tên Mỵ Nương của mình. Hai nhân vật trung tâm của truyện là Sơn Tinh và Thủy Tinh - hai người đến kén rể, đều mang trong mình sức mạnh phi thường. Vua Hùng rất khó xử về việc nên gả con gái cho ai, nên ông đã ra quyết định ai dâng những lễ bao gồm voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao thì ông sẽ gả con gái cho. Vì ở dưới biển nên Thủy Tinh đã chậm chân hơn nên mất Mị Nương. Khi Sơn Tinh trở thành con rể vua Hùng, một cuộc chiến lớn đã xảy ra giữa hai người. Câu chuyện về cuộc chiến ngàn năm của Sơn Tinh và Thủy Tinh là một cách lý giải của dân gian về những đợt lũ lụt xảy ra hàng năm tại đất nước Văn Lang, nay thuộc Việt Nam.




Poseidon

Poseidon (tiếng Hy Lạp: Ποσειδῶν) là 1 trong 12 vị thần ngự trị trên đỉnh Olympia trong Thần thoại Hy Lạp, là vị thần cai quản biển cả, và "người rung chuyển Trái Đất", giữ vai trò trong các trận động đất, gây ra bởi các thần mã của Poseidon. Poseidon được miêu tả với hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc xoăn và bộ râu bạc.

10 vị tiên tình ái trong truyền thuyết Trung Quốc

Đất nước Trung Hoa có rất nhiều những truyền thuyết về các vị thần tiên, mà hàng ngàn năm qua vẫn được phụng thờ trong tín ngưỡng dân gian. Những vị thần tiên này có thể nói là muôn màu muôn vẻ, có thần tình yêu, có thần hôn nhân, có thần về sinh sản, có thần bảo hộ cho gia đình, có thần chưởng quản về thi cử, đỗ đạt, phúc lộc, tiền tài …Trong đó có không ít thần tiên có liên quan đến chuyện tình ái.

1. Nữ Oa - Thần mai mối:
Nữ Oa là một vị nữ thần được sùng bái từ rất lâu đời trong rộng rãi nhân dân Trung Quốc. Bà được coi là vị thần thuỷ tổ của người Hoa, đã sáng tạo ra thế giới. Trong truyền thuyết, Nữ Oa có thể hoá sinh ra vạn vật, và kỳ tích nổi tiếng nhất của bà mà không ai không biết, đó là luyện đá vá trời, và nặn đất tạo ra con người.

Trước khi tạo ra con người, thì bà đã tạo ra các con vật: Ngày 1 tháng Giêng tạo ra gà, mùng 2 tháng Giêng tạo ra chó, mùng 3 tạo ra dê, mùng 4 tạo ra lợn, mùng 5 tạo ra trâu, mùng 6 tạo ra ngựa, đến mùng 7 tháng Giêng mới nhào đất và nước tạo ra con người (chính vì vậy người Trung Hoa vẫn gọi ngày 7 tháng Giêng âm lịch là nhân nhật). Nghĩ đến con người phải được truyền nối đời đời, bà bèn tạo lập ra các chế độ hôn phối, kết hợp con trai và con gái để sinh con đẻ cái, vì vậy Nữ Oa trở thành bà mối đầu tiên trên thế gian, được người đời tôn thờ là vị tổ thần mai mối, gọi là "Cao Môi". Người ta dựng miếu thờ Nữ Oa, hay còn gọi miếu Cao Môi và tế lễ vị thần hôn nhân này rất linh đình bằng lễ thái lao (giết ba con vật lợn, trâu, dê để cúng tế), đây là lễ tế cao nhất trong các hoạt động tế tự xưa. Những miếu Cao Môi hiện vẫn còn ở nhiều nơi như Lạc Ninh - Sơn Đông, Hà Tân - Sơn Tây, Vu Đô - Giang Tây … Sự xuất hiện của thần Nữ Oa cho thấy dưới thời kỳ thị tộc mẫu hệ, phụ nữ là trung tâm trong việc hôn nhân và nữ tộc trưởng nắm việc hôn nhân của toàn bộ tộc.