468x1000 Ads

Truyện

Nếu em không phải một giấc mơ: Chương 1

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 1

Mùa hè 1996 Trên chiếc bàn đầu giường làm bằng gỗ màu sáng, cái đồng hồ báo thức nhỏ vừa mới reo lên. Năm giờ rưỡi sáng, căn phòng tràn ngập một ánh sáng vàng óng ả mà chỉ những buổi bình minh ở San Francisco mới có.
Cả nhà đang ngủ, con chó Kali nằm trên tấm thảm to, Lauren cuộn tròn trong chăn bông trên chiếc giường rộng.
Vẻ ấm áp dịu dàng lan toả làm cho căn hộ của Lauren đẹp một cách bất ngờ. Nằm trên tầng cao nhất của môt ngôi nhà xây kiểu thời Victoria ở Green Street, căn hộ có một phòng khách liền bếp kiểu Mỹ, một phòng thay quần áo, môt phòng ngủ rộng và một buồng tắm thênh thang có cửa sổ. Sàn nhà lát bằng những phiến gỗ to màu vàng, sàn trong phòng tắm thì được sơn trắng kẻ ô đen. Những bức tường trắng được trang hoàng bằng các bức hoạ cũ mua ở các galerie Union Street, trần nhà viền một đường kẻ chỉ bằng gỗ chạm trổ rất thanh thoát bởi bàn tay của một người thợ mộc tài năng hồi đầu thế kỷ và được Lauren sơn lại thành màu caramen.
Vài tấm thảm dừa bện sợi đay đặt quanh mấy góc phòng khách, phòng ăn và cạnh lò sưởi. Đối diện lò sưởi một chiếc đivăng to đùng bọc vải mộc như mời mọc ngồi vào nghỉ ngơi. Trên tủ tường, giá sách có đặt mấy chiếc đèn xinh xắn với những chụp đèn xếp nếp, những đồ được mua trong vòng ba năm qua.
Đêm trôi qua thật nhanh. Là sinh viên y khoa nội trú tại bệnh viện Memorial San Francisco, Lauren đã phải kéo dài ca trực của cô lâu hơn hẳn hai mươi tư giờ thường lệ, do lúc đêm khuya có các nạn nhân của một đám cháy lớn được đưa đến. Những chiếc xe cứu thương đầu tiên lao vào khu cấp cứu mười phút trước lúc đổi ca và cô đã lập tức tiến hành phân loại để chuyển những nạn nhân trước nhất vào các phòng khác nhau, trong khi những người cùng ê kíp với cô nhìn nhau chán nản. Bằng một phương pháp điêu luyện, cô khám mỗi bệnh nhân mất có vài phút rồi phát cho họ những mảnh giấy thay đổi màu sắc tuỳ theo tình trạng trầm trọng hay ít hay nhiều của họ, sơ thảo chẩn đoán bệnh trạng, viết đơn cho họ đi làm những xét nghiệm ban đầu và hướng dẫn các hộ lý đưa bệnh nhân vào những phòng thích hợp. Công việc phân loại mười sáu người nhập viện từ mười hai giờ đêm đến mười hai giờ mười lăm kết thúc vào đúng mười hai giờ rưỡi đêm, và các bác sĩ phẫu thuật, được gọi đến khẩn cấp, đã có thể tiến hành những ca mổ đầu của cái đêm dài này từ lúc một giờ kém mười lăm.
Lauren làm phụ tá cho bác sĩ Fernstein trong hai ca mổ liên tiếp, cô chỉ chịu về nhà khi bác sĩ ra lệnh dứt khoát bằng cách cảnh cáo cô rằng sự mệt mỏi có thể làm cô lầm lẫn và điều đó rất nguy hiểm cho người bệnh.
Nửa đêm, cô ngồi vào sau tay lái của chiếc xe Triumph, rời bãi đậu xe của bệnh viện, phóng như bay về nhà qua những đường phố vắng tanh, vắng ngắt. “Mình quá mệt và mình phóng quá nhanh”, chốc chốc cô lại tự nhủ như vậy để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện trở lại khoa cấp cứu giữa những phòng bệnh ồn ào là cô lại thấy người tỉnh táo.
Cô bấm điều khiển từ xa để mở cửa gara, cất chiếc xe ôtô cũ vào đó. Đi xuyên qua hành lang bên trong, cô nhảy bốn bậc lên cầu thang chính và bước vào nhà, thở phào nhẹ nhõm.
Kim đồng hồ quả lắc phía trên lò sưởi chỉ hai giờ rưỡi. Lauren cởi bỏ quần áo ngay giữa phòng khách. Không mặc gì trên người, cô vào bếp pha một cốc chè. Những chiếc lọ đặt trên giá đựng đủ loại chè khác nhau, như thể mỗi một thời điểm trong ngày phải có một hương vị riêng của nó. Cô đặt chén chè lên chiếc bàn đầu giường, chui vào trong chăn và ngủ thiếp đi ngay. Ngày mới qua quá dài, và ngày sắp tới lại có việc cần dậy sớm. Lợi dụng hai ngày được nghỉ tình cờ rơi vào đúng cuối tuần, cô đã nhận lời mời đến chơi chỗ mấy người bạn ở Carmel. Mặc dù sự mệt mỏi tích tụ cho cô cái quyền hết sức chính đáng được dậy trưa, nhưng không điều gì có thể làm cô bỏ thói quen dậy sớm. Lauren rất mê những buổi bình minh ở nơi này, trên con đường chạy ven biển Thái Bình Dương và nối San Francisco với vịnh Monterey. Nửa thức nửa ngủ, cô quờ tay ấn nút tắt chuông đồng hồ báo thức. Đưa cả hai tay nắm chặt lên giụi mắt, cô nhìn con chó Kali đang nằm trên tấm thảm.
- Đừng có nhìn tao như thế, tao không còn là người hành tinh này nữa đâu.
Nghe thấy giọng nói của cô, con chó vội vã chạy lăng xăng quanh giường rồi đặt đầu lên bụng cô chủ. “Này con gái, tao bỏ rơi mày hai ngày nhé. Quãng mười một giờ mẹ tao sẽ ghé qua đón mày. Dịch ra nào, tao dậy đây, tao sẽ cho mày ăn”.
Lauren duỗi chân, vươn tay, ngáp rõ dài rồi chụm nhảy bật dậy.
Vừa lấy tay vuốt tóc, cô vừa đi vào bếp, mở tủ lạnh, ngáp cái nữa rồi lấy ra bơ, mứt, bánh mì, hộp đồ ăn cho chó, một gói giăm bông Parme đã mở sẵn, một miếng phomát Hà Lan, một hộp mứt quả táo, hai hộp sữa chua, một ít ngũ cốc rang giòn, nửa quả bưởi; nửa quả còn lại thì để ở ngăn dưới của giá đựng đồ ăn. Kali vừa nhìn cô chủ vừa lắc đầu nhiều lần. Lauren trợn mắt dọa con chó và kêu lên:
- Tao đói !
Như thường lệ, cô bắt đầu bằng việc chuẩn bị bữa sáng cho con vật cưng trong một cái gamen to bằng đất nung.
Sau đó, cô xếp đồ ăn cho mình vào một cái khay rồi mang ra bàn làm việc. Từ chỗ này, cô có thể khẽ quay đầu để ngắm nhìn Saussalito và những ngôi nhà mọc trên những quả đồi của nó, cầu Golden Gate kéo dài như một vạch nối giữa hai phía của vịnh, cảng đánh cá Tiburon và những mái nhà nối tiếp nhau như những bậc thang ra đến tận khu Marina. Cô mở toang cửa sổ, thành phố yên tĩnh tuyệt đối. Chỉ có tiếng còi u u của những chiếc tàu lớn chở hàng đi Trung quốc hoà với tiếng kêu của lũ hải âu là đệm nhịp cho không khí mơ màng uể oải của buổi sáng này. Lauren vươn vai lần nữa rồi tấn công vào bữa sáng ngồn ngộn đồ ăn với vẻ ngon miệng hết sức. Hôm qua cô không ăn tối do không có thời gian. Tranh thủ mấy phút giữa ba đợt tiếp nhận bệnh nhân, cô đã định ăn vội một miếng xăng wuých, nhưng lần nào cái máy nhắn tin của cô cũng réo lên gọi cô đến một ca cấp cứu mới. Chả thế mà lỗi lần có người hỏi Lauren về nghề nghiệp của cô, bao giờ cô cũng trả lời bằng đúng một câu : “cấp tốc”. Ngốn ngấu xong gần hết bữa đại tiệc của mình; cô đặt cái khay rửa bát rồi đi vào buồng tắm.
Cô lấy ngón tay vuốt lên những chớp cửa để khép lại, cởi chiếc sơ mi vải bông trắng ra rồi đứng vào dưới vòi hoa sen. Tia nước ấm phun mạnh làm cô tỉnh hẳn ngủ.
Tắm xong, cô lấy một chiếc khăn bông cuộn quanh mình, để hở đùi và ngực.
Đứng trước gương, cô bĩu môi, quyết định chỉ trang điểm nhẹn nhàng, mặc vào người một cái quần bò, áo polo, rồi cởi quần bò ra, mặc váy ngắn, cởi váy ngắn, mặc lại quần bò. Cô mở tủ lấy ra một cái túi bằng vải bạt, ném vào đó vài thứ lặt vặt, những đồ vệ sinh cá nhân, và cảm thấy đã hoàn toàn sẵn sàng cho chuyến đi chơi cuối tuần. Quay người lại, cô nhìn quang cảnh bừa bộn trong nhà, quần áo vứt trên sàn, khăn tắm quẳng mỗi nơi một cái, bát đĩa bẩn trong bồn rửa bát, chăn đệm lộn xộn; bằng một vẻ hết sức dứt khoát, cô hướng về tất cả những đồ vật này, cất tiếng nói to, dõng dạc :
- Không ý kiến, không than phiền gì hết, ngày mai ta sẽ về sớm và sẽ dọn dẹp đâu ra đấy!
Rồi cô chộp lấy một cái bút chì và một mảnh giấy, thảo ra mẩu thư sau rồi dính nó lên trên cửa tủ lạnh bằng một cục nam châm to hình con ếch :
Mẹ giữ hộ con chó nhé, nhớ đừng có dọn dẹp gì đấy, khi nào về con sẽ làm tất.
Con sẽ đi thẳng đến chỗ mẹ để đón Kali vào quãng 5 giờ ngày chủ nhật. Yêu mẹ, cô bác sĩ cưng của mẹ.
Cô khoác áo măng tô, dịu dàng xoa đầu con chó, thơm lên trán nó rồi dập cửa khoá nhà lại.
Cô bước xuống những bậc cầu thang to, đi ra phía ngoài để ra gara, và gần như nhảy phóc vào cỗ xe cũ kỹ của mình.
- Đi rồi, thế là đi được rồi đây,- cô lặp đi lặp lại. -Thật không thể tin được, cứ như có phép màu, bây giờ chỉ cần cái xe này nó vui lòng khởi động cho thôi. Nếu mày lại giở trò ho khụ lên một tiếng rồi tắt ngấm thì tao sẽ tưới xi rô vào động cơ của mày rồi ném mày ra đống sắt vụn, tao sẽ thay mày bằng một cái ôtô mới chạy hoàn toàn bằng điện, không cần bộ phận khởi động và không nhõng nhẽo lúc sáng sớm trời lạnh, hy vọng là mày hiểu rồi chứ ? Nổ máy.
Rõ ràng là những lời của cô chủ đã gây ấn tượng rất mạnh cho chiếc xe Ănglê cũ kỹ, bởi vì động cơ của nó nổ vang ngay lập tức. Một ngày tốt đẹp hứa hẹn bắt đầu

Nếu em không phải một giấc mơ

Nếu em không phải một giấc mơ (nguyên tác tiếng Pháp: Et si c'était vrai...), còn có bản dịch khác mang tên Và nếu như chuyện này là có thật, là tiểu thuyết đầu tay của nhà văn Pháp Marc Levy, xuất bản năm 1999. Tác phẩm được dịch sang tiếng Anh (If Only It Were True) vào năm 2001 và được chuyển thể thành bộ phim Mỹ Hồn yêu (Just Like Heaven, có nghĩa là "giống như Thiên Đường") vào năm 2005.


- Nếu em không phải một giấc mơ:

Một câu chuyện tình yêu kì lạ và huyền ảo như một giấc mơ tại thành phố San Francisco. Lauren - người nữ bác sĩ nội trú - đã phải nằm trong phòng hậu phẫu của bệnh viên bởi cơn hôn mê kéo dài sau một tai nạn trên đường đi làm. Sáu tháng sau, Arthur - người kiến trúc sư trẻ thuê lại căn hộ của cô đã nhìn thấy linh hồn cô gái đang ngồi say sưa theo điệu nhạc trong tủ áo. Arthur ban đầu không thể nào tin được câu chuyện, nhưng dần dần anh đã thấy được linh hồn cô gái này đang bơ vơ, khao khát có được một người bạn, một người lắng nghe những tâm sự của mình. Cùng với thời gian, sự đồng điệu tâm hồn đã khiến cho hai người trở nên gắn bó và tình yêu đến như một lẽ tự nhiên. Nhưng cuộc sống yên bình của họ đã bị ngăn cản khi những người thân của Lauren đã quyết định để cho cô ra đi mãi mãi sau những tháng dài bất tỉnh trên giường bệnh. Arthur đã quyết định làm một việc liều lĩnh: đánh cắp thân thể của Lauren khỏi bệnh viện và đưa cô trở về ngôi nhà cũ của anh. Họ sống cạnh nhau như trong một tuần trăng mật đầy hạnh phúc. Khi bị một thanh tra cảnh sát phát hiện ra việc làm của mình, Arthur đành đưa cơ thể Lauren trở lại bệnh viện và như có phép màu, cô gái đã tỉnh lại.


Nhận định:

Nếu em không phải một giấc mơ là một câu chuyện hấp dẫn trước hết bởi tình huống truyện độc đáo: một linh hồn và một người bình thường yêu nhau. Nhưng độc giả sẽ không chỉ say mê theo dõi những sự kiện sẽ xảy đến với mối quan hệ đó mà họ sẽ được tiếp nhận dần dần những suy ngẫm của tác giả - một con người từng trải - về cuộc sống, về tình yêu, gia đình. Và chúng ta có thể nhận thấy, hơn tất cả tình yêu sẽ là sức mạnh giữ con người sống mãi, ngay cả khi bạn đã bước tới ranh giới của sự sống và cái chết hay đã vĩnh viễn bước ra khỏi thế giới. Những bài học nhân sinh đó không bị biến thành những lời lẽ giáo điều khô khan mà đã được thể hiện một cách khéo léo thông qua những câu chuyện, những mẩu đối thoại, những hồi tưởng, những lá thư được đan cài một cách uyển chuyển trong nhau. Nếu em không phải là một giấc mơ là cuốn sách lãng mạn được viết ra bằng một giọng văn giản dị, dịu dàng như một bài thơ và khiến người đọc không thể nào quên.


"Đơn giản là một cuốn tiểu thuyết kì diệu"
- New York Post -

"Một vở kịch gợi cảm, được xây dựng chặt chẽ như một bộ phim Hollywood"
- Cosmopolitan -

"Đây là một cuốn sách mà tác giả của nó, một kiến trúc sư người Pháp ở San Francisco, đã khiến Hollywood sôi sục"
- Publisher Weekly -

"Một câu chuyện quyến rũ về tình yêu sẽ vượt qua tất cả, kể cả cơn hôn mê khiến hồn lìa khỏi xác…"
- School Library Journal -

"Một câu chuyện tình ấm áp, không thể nào quên, lay động trái tim độc giả từ đầu đến cuối"
- Audio File -

"Với những nhân vật được xây dựng kĩ càng, và một cuộc hành trình cảm động đi qua những bài học của cuộc đời, Marc Levy đã sáng tạo một câu chuyện tình đặc sắc"
- Booklist -

"Một tiểu thuyết đầu tay, một best-seller ở Pháp, một biến thể của chuyện-tình-yêu-sau-cái-chết đã khiến phim Hồn ma trở nên xiết bao nổi tiếng"
- Kirkus Review -


______________________________________________

Nếu là một người trẻ tuổi, người đọc sẽ tìm thấy những khát khao hạnh phúc được gửi gắm rất nhiều trong tác phẩm, một câu chuyện tình yêu giữa một kiến trúc sư và một hồn ma. Có thể có nhiều người không tin điều này, nhưng Marc Levy đã thuyết phục độc giả qua những trang viết của mình và người đọc sẽ tin, sẽ có một Arthur, một Lauren như thế ngoài đời.

Nếu là một người lớn tuổi hơn một chút, người đọc sẽ cảm nhận được những mất mát buộc phải chấp nhận trong thế giới này. Thông qua mối tình có phần bế tắc giữa mẹ của Arthur và Antoine, họ yêu nhau nhưng do ràng buộc đạo đức xã hội nên đành chọn một cách sống thoả hiệp. Mặc dù biết mình đang sở hữu một tình yêu đẹp mà bất cứ ai cũng ao ước nhưng bà không dám dấn thêm một bước cho tới khi phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo thì đã quá muộn để làm lại từ đầu.

Trong cuộc sống hiện đại này, rất cần một tấm lòng, một bàn tay sẻ chia và tác giả đã thành công khi làm cho người đọc nhận ra được điều này, sự thành công ấy.

___________________________


Nếu em không phải một giấc mơ chương 1
Nếu em không phải một giấc mơ chương 2
Nếu em không phải một giấc mơ chương 3
Nếu em không phải một giấc mơ chương 4
Nếu em không phải một giấc mơ chương 5
Nếu em không phải một giấc mơ chương 6
Nếu em không phải một giấc mơ chương 7
Nếu em không phải một giấc mơ chương 8
Nếu em không phải một giấc mơ chương 9
Nếu em không phải một giấc mơ chương 10
Nếu em không phải một giấc mơ chương 11
Nếu em không phải một giấc mơ chương 12
Nếu em không phải một giấc mơ chương 13
Nếu em không phải một giấc mơ chương 14
Nếu em không phải một giấc mơ chương 15
Nếu em không phải một giấc mơ chương 16

mua đồng hồ titan ở hà nội

Có thể nói đồng hồ nam đeo tay là một món đồ trang sức không thể thiếu dành cho nam giới. Đối với nữ các đồ nữ trang như vòng, khuyên tai, dây chuyền.... là món đồ để tạo nên vẻ duyên dáng, nữ tính cho các nàng. Nhưng đồng hồ nam đẹp sẽ giúp cho phái mạnh khẳng định được đẳng cấp và lịch lãm.Hiện nay trên thị trường ngày càng tràn ngập nhiều mẫu mã đồng hồ nam đeo tay với rất nhiều hãng khác nhau nhau như titan, Rolex, Tissot, Patek Phillip, Armani, Omega, Longines.... Tùy vào từng sở thích của mỗi người có thể lựa chọn ra cho mình những mẫu đồng hồ hồ đeo tay của các hãng nêu trên.

Có rất nhiều bạn phân vân đặt ra câu hỏi như :"Nên mua đồng hồ đeo tay của hãng nào? Mua đồng hồ nam đẹp thời trang giá rẻ ở đâu? Những cách nhận biết đồng hồ đeo tay thật giả? Nên chọn loại đồng hồ nam dây da hay dây inox chống gỉ ?

>> Mua đồng hồ titan ở tphcm
>> Mua đồng hồ titan ở hà nội

Những câu hỏi trên ở bài viết này tôi xin được giải đáp một vài vấn để bạn còn đang thắc mắc.

1.Thương hiệu nào tốt nhất ?
Trên thực tế là ngay cả các chuyên gia về đồng hồ đeo tay cũng không thể đưa ra nhận định chính xác trong việc xếp hạng các tên tuổi trong nghành này. Tại sao nhiều người thích đồng hồ đắt tiền thế? Giá của đồng hồ đeo tay phụ thuộc vào những gì? Đồng hồ nam đẹp đắt tiền đồng nghĩa với việc khẳng định vị trí xã hội của người đeo nó. Nhiều người kỹ tính chọn đồng hồ chỉ vì tên tuổi của hãng. Giá của đồng hồ phụ thuột vào thương hiệu, tính năng, độ chính xác, hay đơn giản là lượng kim loại qu‎ý dùng để làm ra nó. Các nhà thiết kế đang được trã tiền để làm cho đồng hồ titan ngày càng tinh xảo hơn.


2. Mua đồng hồ titan ở Hà Nội ?
Có rất nhiều bạn phân vân khi lựa chọn được đồng hồ titan ưng ý rồi nên đến địa chỉ cửa hàng nào bán uy tín trên các địa bàn. Hơn nữa một yếu tố được nhiều quan tâm trên tât cả là địa chỉ nào hay cập nhật các mẫu hàng mới đẹp thời trang giá rẻ ? Trên thị trường hiện nay đồng hồ nhiều bạt ngàn không biết shop nào uy tín.

Theo ý kiến chủ quan của tôi thì bạn có thể ghé qua địa chỉ phukienthoigian.com để lựa chọn những mẫu đồng hồ ưng ý. Có rất nhiều ý kiến đánh giá về mức độ uy tín cũng như chất lượng sản phẩm của cửa hàng này. Tại website có rất nhiều bạn đánh giá hỏi mua và bày tỏ sự hài lòng về chất lượng dịch vụ. Tất cả các sản phẩm mà phukienthoigian.com cung cấp đều phản ánh đúng sự thật của sản phẩm không như một số shop đồng hồ titan khác.

3. Chọn đồng hồ cơ, đồng hồ tự động, hay đồng hồ điện tử?
Đồng hồ điện tử thường chạy chính xác hơn nhưng nếu có cơ hội sở hửu một chiếc đồng hồ cơ tự động thì sẽ có nhiều người nhình bạn bằng ánh mắt ngưỡng mộ hơn. Thật ra thì độ chính xác của đồng hồ điện tử chẳng ảnh hưởng mấy đến con người. chẳng lẻ trong cuộc sống hàng ngày chúng ta cần độ chính xác đến một phần ngìn của giây sao? Đấy là nói như vậy thôi chứ thật ra yếu tố rẻ của đồng hồ điện tử đã khiến các hãng đồng hồ cơ chao đảo trong một thời gian dài.

Đối với các đồng hồ điện tử (Quartz) thì pin là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến chất lượng của đồng hồ. Nếu pin tốt thì đồng hồ chạy ổn định, thời gian sử dụng lâu. Hiện nay, các loại pin đồng hồ thường có thời gian sử dụng từ 2 đến 3 năm. Cá biệt một số loại có thể dùng đến 5 hoặc 8 năm. Tuy nhiên chúng ta phải hiểu rằng thời gian sử dụng của pin được tính kể từ khi nhà sản xuất nạp pin vào đồng hồ chứ không phải từ khi người tiêu dùng mua để sử dụng, vì vậy có một số trường hợp mới đeo được 6 hay 7 tháng đã hết pin. Trường hợp này, bạn sẽ được thay pin mới miễn phí nếu đồng hồ còn trong thời gian bảo hành.

4. Chống nước hay chịu nước?
Người ta chỉ có thể ngăn không cho nước lọt vào bên trong đồng hồ, nghĩa là chống nước chứ không thể nào đảm bảo đồng hồ titan vẩn chạy khi nước đã lọt vào bên trong máy. Theo ủy ban thương mại hoa kỳ thì các nhà quảng cáo đồng hồ không được phép quảng cáo sản phẩm của mình là “wateproof” cho dù đó là đồng hồ chuyên dụng cho thợ lặn. tuy nhiên một số hãng vẩn cứ để như vậy trên võ máy khiến nhiều người hiểu lầm.
>> Mua đồng hồ titan
Đơn vị đo chỉ số chống nước in hoặc khắc trên đồng hồ là M (mét). Các k‎‎ý hiệu khác có thể gặp là BAR hoặc ATM (chỉ áp suất trong nước mà đồng hồ đeo tay chịu được). mổi BAR hay ATM tương đương với 10M. Theo đó: 50M: đeo được lúc bơi bình thường. 100M: đeo được lúc lặn, tất nhiên là đừng sâu quá. 200M: bạn có thể cùng lặn đến độ sâu không quá 40m. 1.000M NGHĨA LÀ 1km đấy nhé. Chỉ số này chỉ có ở đồng hồ titan lặn chuyên nghiệp, loại có gioăng đặt biệt và van

Sự thật về các mẩu truyện cổ tích nổi tiếng thế giới

Chúng ta có lẽ ai cũng từng đọc qua những truyện cổ tích như là Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn (Snow White and Seven Dwarves), Cô Bé Lọ Lem (Cinderella), Công Chúa Ngủ Trong Rừng (Sleeping Beauty), v.v… Và cũng có lẽ tất thảy những truyện đó khi chúng ta đọc đều có những chi tiết đẹp, thơ mộng, hay lãng mạn. Tuy nhiên, thực tế thì những truyện cổ tích như thế đều dựa trên những mẩu chuyện đầy máu me, ghê rợn, và tất nhiên là những mẩu chuyện này hoàn toàn không dành cho trẻ con.

Thật sự thì ngay cả những phiên bản đầu tiên của truyện cổ Grim cũng không phải dành cho trẻ con. Anh em nhà Grimm đi góp nhặt những mẩu chuyện cổ truyền miệng trong dân gian với mục đích ban đầu là giữ gìn truyền thống kể chuyện theo kiểu truyền miệng của người Đức. Rồi sau đó, anh em nhà Grimm mới bắt đầu sửa lại và làm giảm bớt đi những chi tiết ghê sợ trong những câu chuyện góp nhặt của họ. Trong đó những bà mẹ độc ác sẽ biến thành những bà mẹ kế xấu xa, những cặp tình nhân chưa cưới sẽ không quan hệ tình dục với nhau, những ông bố đồi bại được đổi thành những con quỷ.

Và đây là vài ví dụ tiêu biểu của một số những truyện cổ tích phổ biến nhất

Hoàng Tử Ếch (The Frog King)

Hầu hết mọi người đều đọc phiên bản hoàng tử ếch biến thành người nhờ vào nụ hôn của nàng công chúa. Nhưng ở phiên bản gốc thì thực tế là cô công chúa đã hất con ếch đập vào tường, và sau đó ếch biến thành người.

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ (Little Red Riding Hood):

Phiên bản mà chúng ta hay gặp là có người thợ săn đi ngang qua mổ bụng con sói cứu hai bà cháu.

Tuy nhiên người thợ săn là một chi tiết mới được thêm vào sau này. Còn trong một phiên bản trước, của Pháp (được góp nhặt bởi Charles Perrault), câu chuyện đơn giản là cả hai bà cháu đều bị sói ăn thịt. Hết chuyện. Một phiên bản trước nữa là con sói đã lột sạch quần áo của cô bé quăng vào lửa rồi dụ cô bé lên giường cùng nó, sau đó cô bé đã giả vờ đi vào buồng tắm rồi tẩu thoát được.

Tuy nhiên, phiên bản rùng rợn nhất, kinh dị nhất là phiên bản từ cái thời trước khi câu chuyện đến được với Perrault và anh em nhà Grimm. Trong phiên bản này, con sói xẻ thịt bà của cô bé ra, rồi sau đó khi cô bé đến thì nó đã mời cô bé vào bàn dùng bữa tối với các món ăn là thịt và máu của bà cô bé. Cô bé vì đói nên đã lao vào ăn ngon lành, và sau đó con sói thịt luôn cả cô bé. Câu chuyện chấm hết.

Cô Bé Lọ Lem (Cinderella)

Khi nói về kết thúc của truyện cổ tích thì đây là một trong những kiểu mẫu được ưa chuộng nhất. Đây cũng là ước mơ của các cô gái với mong muốn được vươn lên từ bần cùng để trở thành một cô công chúa xinh đẹp lộng lẫy. Như chúng ta đều biết, Lọ Lem có bà mẹ kế và hai bà chị kế rất ghét cô ta, bắt cô ta làm quần quật cả ngày. Cho đến một hôm bà tiên hiện ra cho cô ta quần áo đẹp cùng chiếc xe quả bí để đến dự lễ hội và ở đó cô đã phải lòng chàng hoàng tử. Khi đồng hồ điểm lúc 0:00 thì cô ta phải quay trở về, trong lúc chạy thì cô đã làm rơi chiếc giày thủy tinh. Sau đó hoàng tử mở đợt thử giày, hai bà chị kế của Lọ Lem cũng đến thử nhưng không vừa, chỉ có Lọ Lem là vừa, và từ đó cô cùng hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc.

Trong phiên bản gốc của anh em nhà Grimm thì trong đợt thử giày, hai bà chị kế của Lọ Lem đến thử, người thì cắt ngón chân, người thì cắt gót chân, để vừa với chiếc giày. Tuy nhiên con chim của Lọ Lem đã mách cho hoàng tử biết, và cuối cùng chỉ có Lọ Lem là thử vừa. Sau đó hoàng tử cho mấy con chim mổ mắt của hai bà chị kế và bà mẹ của Lọ Lem để trừng phạt.

Nhân tiện nói thêm, trong truyện này, cho dù có bỏ qua mấy chi tiết rùng rợn, thì cũng có vài chi tiết nếu nhìn kỹ thì thật sự không thích hợp để giáo dục trẻ nhỏ. Lọ Lem là cô gái không có ý chí vươn lên, công việc duy nhất cô ta làm là ngồi đó và mơ mộng. Cô ta mơ mộng chỉ mỗi chuyện lấy được hoàng tử. Và vị hoàng tử đó liệu có thật sự yêu Lọ Lem, vì anh ta không hề nhìn thấy một Lọ Lem dưới vẻ ngoài nhếch nhác, cái mà anh ta thấy là một Lọ Lem lộng lẫy xinh đẹp nhờ vào phép thuật. Điều gì xảy ra khi phép thuật tan biến?! Rõ ràng những chi tiết đó dễ truyền tải đến một thông điệp sai lầm dành cho trẻ em.

Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn (Snow White and Seven Dwarves)

Câu chuyện này thì quá đỗi quen thuộc với tất cả mọi người. Một nàng Bạch Tuyết sống cùng với bảy chú lùn, rồi bị bà mẹ kế hãm hại bằng trái táo độc, rồi có một chàng hoàng tử ghé ngang qua trao nụ hôn cứu sống nàng, cuối cùng cả hai sống hạnh phúc bên nhau. Một kết thúc quá đẹp.

Trong phiên bản gốc của anh em nhà Grimm thì bà hoàng hậu mẹ kế của Bạch Tuyết thật ra chính là mẹ ruột của cô ta. Và bà hoàng hậu này có thói quen ăn thịt người. Bà ta đã sai người đi giết Bạch Tuyết và mang tim về không phải chỉ để làm bằng chứng Bạch Tuyết đã chết, mà vì bà ta muốn ăn chúng, không những tim, mà bà ta còn yêu cầu cả gan, phổi cùng với những bộ phận khác. Khi nàng Bạch Tuyết chết nằm trong cỗ quan tài, có một vị hoàng tử ghé ngang qua và mang cỗ quan tài đi, chẳng có nụ hôn nào ở đây cả. Vị hoàng tử này muốn làm gì với xác chết của một cô gái, điều này thì chắc cũng có thể liên tưởng được.Khi mang cỗ quan tài này, do người của hoàng tử đó vấp phải đá làm cỗ quan tài bị sốc, trái táo văng ra ngoài, và Bạch Tuyết sống lại.

Còn có nghi vấn việc Bạch Tuyết thực ra chỉ mới có 7-8 tuổi, vì lúc bắt đầu câu chuyện ở phiên bản gốc thì đó là lúc Bạch Tuyết 7 tuổi. Khi kết thúc câu chuyện, không có chi tiết nào cho biết Bạch Tuyết đã trưởng thành, vậy phải chăng vị hoàng tử đó thích trẻ em?!

Và trong phiên bản của Grimm có một chi tiết khá hãi hùng ở kết chuyện: bà hoàng hậu bị buộc phải mang đôi giày sắt đã được nung đỏ lên, rồi nhảy múa cho đến chết.

Công Chúa Ngủ Trong Rừng (Sleeping Beauty)

Phiên bản quen thuộc: một nàng công chúa bị lời nguyền phải ngủ cả trăm năm. Rồi một chàng hoàng tử ghé qua, trao cho nàng nụ hôn, lời nguyền bị hóa giải, hai người sống với nhau hạnh phúc.

Tuy nhiên, ở phiên bản Pháp của Perrault, thì còn có phần hai. Đó là khi chàng hoàng tử, lúc này là vua, đưa cô công chúa kia về lâu đài. Nhưng bà mẹ của vị vua này, rất thích ăn thịt người, đặc biệt là thịt trẻ con. Thế là trong lúc vị vua đó phải ra ngoài chiến trường, thì bà ta sai người đưa nàng công chúa kia, giờ đã là hoàng hậu, về miền quê để tiện đường ăn thịt hai đứa con của cô gái. Tuy nhiên người đầu bếp đã lừa được bà ta, và giấu hai đứa bé ở nhà ông ta. Bà này sau khi tưởng đã ăn được hai đứa bé, đã tính ăn luôn người đẹp hoàng hậu kia. Một lần nữa ông đầu bếp giấu luôn cả hoàng hậu và hai đứa bé trong nhá ông ta, nhưng rồi cũng bị bà ta phát hiện. Bà ta chuẩn bị một cái nồi lớn chứa mấy con vật ghê rợn như rắn rít trong đó dùng để nấu cùng lúc hai đứa bé, hoàng hậu, và ông đầu bếp kia thì vị vua trở về đúng lúc. Thế là bà ta uất ức quá tự nhảy vào nồi và bị mấy con vật trong nồi bâu vào ăn thịt.

Trong một phiên bản cổ hơn của Ý, thì khi chàng hoàng tử bắt gặp công chúa đang ngủ, anh ta không cưỡng lại được vẻ đẹp của cô gái nên đã cưỡng hiếp cô. Kết quả sau đó cô công chúa có thai và hạ sinh hai đứa con, ngay khi đang ngủ. Một hôm, một trong hai đứa bé đó mút ngón tay của cô, và làm rơi ra mảnh vụn, cái đã khiến cô ngủ đi hàng trăm năm, khi mảnh vụn rơi ra thì cô cũng tỉnh lại.

Nàng Tiên Cá (The Little Mermaid)

Trong phiên bản quen thuộc của Disney, thì kết thúc cuối cùng nàng tiên cá thành người mãi mãi và lấy được chàng hoàng tử.

Còn trong phiên bản gốc của Andersen, bà phù thủy đã cảnh báo nàng tiên cá trước khi lấy đi giọng nói cô ta và biến đuôi thành đôi chân, rằng nếu không lấy được chàng hoàng tử thì cô ta sẽ chết và biến thành bọt biển. Tuy nhiên chàng hoàng tử không yêu nàng tiên cá, mà cưới người khác. Và cô ta có nhiệm vụ phải giết chàng hoàng tử nếu muốn được lấy lại đuôi và sống thêm 300 năm nữa, bằng không sẽ bị chết lúc mặt trời mọc. Nàng tiên cá không đành lòng làm chuyện ấy, và trong lúc tuyệt vọng, cô ta đã tự tử bằng cách gieo mình xuống biển sâu

[Truyện cười]Bản kiểm điểm

Kính gửi: Cô giáo chủ nhiệm
Đồng kính gửi Ban giám hiệu nhà trường
-Tên em là TA , học sinh lớp 10A12 . Học sinh trưòng CBQ
-Hôm qua em đã phạm phải một tội lỗi vô cùng to lớn là đánh bạn cùng lớp . Em xin tường trình lại sự việc như sau :
Sáng 4/10/2008 em có đi xe đạp qua bãi gửi xe thì gặp bạn H , bạn không có tiền nên đã vay em 500 vnd để gửi xe đạp , em liền không ngại ngần đưa hẳn cho bạn tờ 1000 vnd để gửi xe . Nhưng sau khi bạn ấy gửi xe xong thừa 500 vnd thì lại không trả em mà mua kẹo cao su ăn mặc dù em đã dặn gửi xe xong nhớ đưa lại em 500 vnd để em gửi xe . Em không kiềm chế được nên đã xông vào đấm bạn một cái vào bụng , em chỉ định đấm bạn ấy một quả cho đỡ tức rồi thôi nhưng bạn H lại lao vào em định đấm trả nên em buộc lòng phải tự vệ bằng cách lên gối vào mặt bạn ; sau đó các bác ở chỗ gửi xe đã can ngăn nên bọn em thôi đánh nhau mà vào lớp .

- Sự việc cỏn con đó tưởng như chỉ đến đó là kết thúc nhưng giờ ra chơi bạn H lại dùng những lời lẽ thiếu văn hóa và hẹn em hết giờ học ra sau trường "giải quyết" nốt việc này . Tất nhiên , em không phải là một người hèn nhát nên đã chấp nhận lời mời này của bạn .

- Giờ tan học , học sinh ùa ra khỏi trường như đàn ong vỡ tổ , ai cũng hân hoan trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày học tập căng thẳng mà có ngờ đâu tại đây , chỉ sau ít phút nữa sẽ diễn ra một cuộc chiến đấu một mất một còn giữa hai ông . Chỉ vài phút sau , cả trường đã không còn bóng học sinh , yên lặng đến rợn người . Tầm 5 giờ , không một ánh đèn , ngoài trời tối đen như mực . Gió rít từng cơn lạnh thấu xương . Chưa bao giờ em ở lại trường vào tầm này , ánh sáng le lói từ vầng trăng khuyết phía xa xa đã dẫn đường cho em ra điểm hẹn , những hàng cây mà mọi ngày em vẫn hay ngồi dưới đó với bạn gái giờ đây trông quái dị khác thường . Nhưng không gì có thể lay chuyển được khi một người đàn ông đã quyết định (cool) . Bước những bước gấp gáp trên con đường dài và hẹp chạy ngang qua nhà máy bỏ hoang , em ngước mắt nhìn quanh . Bạn H đã đến đó đợi em , nhưng bạn H không đi theo một mình mà dẫn theo một bạn khác nữa học lớp trên to bằng 2 lần . Em cảm thấy shock thật sự khi biết bạn H là một kẻ như vậy , bạn đã không đủ dũng khí để đối mặt với em như 2 người đàn ông mà phải dắt theo người hỗ trợ , em bực tức vô cùng vì điều đó đã phá vỡ sự thiêng liêng của buổi gặp này . Chưa đợi em bỏ cặp xuống bạn to lớn kia đã xông đến , em thật sự không muốn ra tay với bạn này nhưng bạn này cứ lao đến trước mặt em , tiện tay em nhặt luôn cục gạch to bằng bàn tay ném vào mặt bạn ấy , bạn ấy vật xuống đấy không nhúc nhích cũng chẳng nói lấy nửa câu .

- Vậy là bây giờ chỉ còn em và H , cuộc chiến của 2 người đàn ông giờ mới thực sự bắt đầu . Gió rít từng cơn nghe đến rợn người , em và H , mặt đối mặt , nội lực trổ ra đã đạt đến đỉnh điểm nhưng chưa ai muốn động thủ trước.

- Chẳng biết bạn H lấy đâu ra một cái ống nước bằng sắt dài 1m để tấn công em , em bình tĩnh dùng thân pháp khoái tuyệt để né tránh . Càng đánh càng hụt nên bạn H trở nên điên cuồng . Bạn H nhảy lên cao rồi thuận tay tung ra chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh , chiêu này vốn không phải là tuyệt kĩ trấn áp giang hồ nhưng với nội lực cực kì hùng hậu của H thì chiêu này trở nên cực kì nguy hiểm . Mặy đỏ bừng bừng , lấy hết sức bình sinh vụt mạnh xuống , chiêu này xuất có thể khiến trời long đất lở . Em vội nhảy lùi ra phía sau nên không bị thương , mặt đất chỗ cái ống nước chạm xuống thì nát vụn thành ngàn mảnh . Định thần nhìn kĩ lại thì thấy tuy em xuông bị thương nhưng cái áo Le'vis giá 135$ của em thì đã rách một vết to tướng . Quá giận dữ em không kiềm chế được nhảy thẳng đến chỗ bạn H tung ra chiêu cuối cùng trong Thiên Tàn Cước , bạn H thấy khí thế vô cùng hùng dũng của em thì thất kinh né sang một bên . Quả thật bộ pháp của H vô cùng ảo diệu , tựa như nước chảy mây trôi nhưng so với một người võ nghệ siêu quần như em thì đó chẳng khác nào trò con nit . Vòng ra phía sau , em nắm lấy tay cầm vũ khí của bạn rồi bẻ ngược ra phía ra , có lẽ lúc đó em nghe thấy một tiếng rack khá nhỏ ; rồi giật lấy câu gậy trong tay bạn H em tiện tay chém mạnh xuống một nhát . Nhận thấy bạn nằm dươi đất rên rỉ em vội thu chiêu lại , nhưng quá muộn , chiêu chưa đến nơi nhưng khí kình quá mạnh .. Bạn H nảy người lên một cái rồi im hẳn . Nhớ lại lời nói của sư phụ là không bao giờ đánh kẻ đã ngã , em liền để hai bạn nằm đó rồi đi về nhà cho kịp giờ xem phim.

- Tối hôm đó bạn H dẫn bố đến nhà em đòi "nói chuyện" . Bố em bảo không thèm tiếp nên em đành miễn cưỡng ra tiếp . Hai bố con bạn H cứ chửi em xơi xơi , em định giải thích nhưng mõi lần như vậy bác ấy lại nói " Im mồm " . Lời nói của Bác văng vẳng trong đầu em : " Mỗi chúng ta khi sinh ra , ai cũng có quyền tự do , quyền được ngôn luận , quyền được mưu cầu hạnh phúc ... " Thế mà bố con thằng vô lại này lại không cho em nói , như thế là trái với tinh thần của Bác , trái với chính sách của * . Xác định đây là những kẻ chống đối lại Cách Mạng nên em không ngần ngại đập cho cả hai tên vô lại một trận rồi tống ra khỏi cửa .

- Viết xong bản kiểm điểm này em thấy mình hoàn toàn không có lỗi , em xin rút lại lời nhận lỗi phía trên . Kính mong Nhà Trường xem xét rõ sự việc này để trả lại sự trong sạch em.

Ý nghĩ màu sắc trong cuộc sống

Hồi bé, thế giới của tôi chỉ có một màu trắng, một màu trắng thanh khiết không mảy may vấy bẩn. Nhưng từng người, từng người khẽ bước vào lòng tôi mang theo bao màu sắc. Từ đấy, tôi biết thế giới này ngoài những mảng sáng cũng có những mảng tối. Có những lúc ta hạnh phúc, vui vẻ nhưng đôi khi cũng cô đơn, buồn bã, tuyệt vọng. Tất cả hòa quyện với nhau tạo nên một thế giới muôn màu "thú vị".

>> Ý nghĩa màu tóc trong Amine

Mỗi màu đều có một ý nghĩa riêng cho nó.

MÀU ĐỎ:




Màu đỏ là biểu tượng của trạng thái sinh lý gắn liền với năng lượng sống. Màu đỏ thể hiện sức mạnh, tính năng động, niềm khát khao thành công và đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Màu đỏ còn là màu của ý chí chiến thắng, niềm đam mê thể thao, cũng như sức mạnh của ý chí, là màu của người lãnh đạo và người đi đầu trong lĩnh vực sáng tạo. Màu của lửa và máu, nó đi liền với sức mạnh, quyền lực, sự quyết tâm; nó cũng là biểu tượng của sự đe dọa, nguy hiểm và chiến tranh. Màu đỏ cũng là màu của cảm xúc, nhiệt huyết và tình yêu. Màu đỏ là màu của sự dũng cảm và hy sinh, đó là lý do ta thấy một số quốc kỳ của một số nuớc có màu đỏ là màu nền.

MÀU HỒNG:


Màu của tình yêu và sự lãng mạn. Bất cứ thứ gì mang màu hồng đều rất đẹp. Trong cuộc sống hiện đại, khi con trai có thể sử dụng những màu vốn trước đây chỉ dành cho con gái như đỏ, vàng, da cam…thì màu hồng vẫn là một màu đặc biệt.

Nó gần như là một màu danh riêng cho con gái, cho những gì nhẹ nhàng nhất. Màu hồng luôn mang lại sự bồng bềnh, huyền ảo, đẹp và không có thật.

Những người thích màu hồng là những người sống đầy lãng mạn. Họ coi cuộc sống như một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim. Họ là những người mỏng manh, yếu đuối, dễ vấp ngã nhưng cũng dễ đứng lên.

Bởi với họ cuộc sống luôn tốt đẹp, luôn mang một màu hồng. Và do đó, niềm tin vào cuộc sống của họ cũng lớn vô cùng.

MÀU XANH LÁ:


Màu xanh lá cây là màu của sự kiên trì, có chí hướng và lòng thuỷ chung son sắt. Việc lựa chọn màu xanh lá cây nói lên bạn khao khát hướng tới những phân tích chính xác cũng như luôn muốn gây ấn tượng, muốn thực sự nổi bật trước đám đông. Là màu của thiên nhiên. Nó cho tượng trưng cho sự phát triển, hòa thuận, tươi mát màu mỡ. Màu xanh lá cây còn mang lại cảm xúc an toàn. Đây là lý do tại sao đèn giao thông sử dụng màu xanh lá báo hiệu “ok, đi đi”… Màu xanh này còn mang lại sự nhẹ nhàng cho mắt. Màu xanh lá cây còn mang ý nghĩa của sự phát triển và hy vọng.

MÀU CAM:

Màu cam là màu của niềm vui, ánh nắng mặt trời, mùa thu và miền nhiệt đới. Màu cam thể hiện sự đam mê, phấn khởi, hạnh phúc, sáng tạo, quyết đoán, thành công, sự khuyến khích và kích thích, là biểu tượng của sức mạnh, sự bền bỉ.

MÀU VÀNG: 

Vàng là màu của tia nắng mặt trời, gắn liền với niềm vui, sự hiểu biết và năng lượng. Màu vàng cũng biểu trưng cho lòng trung thành, niềm vinh dự, sau này màu vàng cũng gắn liền với tính nhút nhát.

MÀU XANH DƯƠNG: 

Màu xanh dương là màu của bầu trời và biển, gợi cho chúng ta có cảm giác yên bình, thanh thản. Nó biểu tượng cho sự tin tưởng, trung thành, sự khôn ngoan, tự tin, thông minh, niềm tin và thiên đường. Màu xanh cũng là màu của sự mong ước, hi vọng.

MÀU TÍM:


Nếu màu vàng được coi là màu của sự phản bội, thì màu tím lại được coi là biểu tượng của lòng chung thủy. Nó là sự pha trộn, sự kết hợp hài hòa giữa mạnh mẽ và nhẹ nhàng, giữa lớn lao và bé nhỏ. Có thể nói đây là một màu khá “dễ dàng”.

Tuy nhiên, do tính chất của màu tím là sự kết hợp. Thế nên những người thích màu tím thường là những người không quá nổi bật, quyết tâm của họ thường không lớn. Nhưng họ có cuộc sống tương đối đầy đủ và tốt đẹp.

Màu tím biểu tượng cho sự quý phái, sang trọng, hoàng gia. Nó liên quan đến sự khôn ngoan, độc lập, sáng tạo, sự bí ẩn, ma thuật. Màu tím còn là một màu buồn, mộng mơ, chung thủy. Màu tím là biểu tượng của sức mạnh, quý tộc, sang trọng và sự thèm muốn. Ở một góc độ khác màu tím còn là màu của sự huyền bí, ma thuật và sáng tạo.

MÀU ĐEN:


Màu đen là màu của năng lượng, sự thanh lịch, trang trọng, cái chết, tội phạm và sự bí ẩn. Màu đen còn màu tượng trưng cho sự độc lập, thậm chí là sự đấu tranh chống lại bất cứ áp lực hay khuôn khổ nào.

Màu đen đi liền với quyền lực, thanh nhã, trang trọng. Ở một góc nhìn khác màu đen là hình tượng của cái tang tóc, cái chết, huyền bí và của quỷ. Màu đen còn là màu của sự sợ hãi và bí ẩn. Nó thường đem lại ý nghĩa tiêu cực . Nhưng nó đôi khi mang lại ý nghĩa cực kỳ tiêu cực nếu được sử dụng hợp lý: nó bao hàm ý nghĩa trang trọng,lịch thiệp và quý phái: đây là lý do tại sao các loại xe cao cấp đều có màu đen. Đều đặc biệt là sự kết hợp của màu đen với các màu khác mang lại ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

MÀU TRẮNG:


Mọi vật đều bắt đầu từ màu trắng. Đó là sự khởi đầu, là những thứ đầu tiên nhất. Cũng có lẽ vì thế màu trắng còn là biểu tượng của sự hồn nhiên, trong sáng, tinh khiết và giản dị. Dù ở bất kì đâu màu trắng cũng gây cho người ta nhiều thiện cảm.

Nhưng cũng vì đây là một màu quá giản dị. Nên đôi lúc nó tạo cảm giác cô độc và thất bại. Trong những cuộc chiến cờ trắng có nghĩa là đầu hàng.

Những người thích màu trắng thương là những người có nội tâm phong phú. Hay nói khác hơn là người sống hướng nội. Cái thế giới tâm hồn ấy hồn nhiên, trong sáng và mỏng manh. nhưng lại rất khó xâm nhập vào.

MÀU NÂU:

Nó được coi là một gam màu “đặc biệt”, bởi đôi khi nó được sử dụng như một màu trung tính, đôi khi lại được sử dụng như một màu nóng.

Những người yêu thích màu nâu thường là những người kiên quyết, đáng tin và nghiêm nghị. Màu nâu là màu của đất, của quê hương, nó tượng trưng cho sự ổn định, bền vững, chắc chắn, bền bỉ, đáng tin cậy, sức khỏe, tính cơ bắp, mộc mạc, … Là một màu thể hiện sự nam tính, sự thoải mái về thể xác lẫn tâm hồn

Ai cũng là người giàu có

Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của môt anh chàng, bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:
- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân yêu vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.
Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: "Hóa ra, mình cũng là một người giàu có."

Apollo vị thần ánh sáng


Apollo là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto. Em song sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis. Trong các tác phẩm của Homer, Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm. Trong thời kỳ sau Apollo thường được đồng nhất với thần Mặt Trời Helios
Thần thoại về Apollo:
- Sự ra đời của Apollp:
Khi Hera phát hiện ra rằng Leto đang mang thai với Zeus, chồng mình, bà bèn cấm Leto sinh con trên mặt đất (terra-firma), trên lục địa hay bất cứ một hòn đảo nào trên biển. Trong khi lang thang khắp nơi, Leto tìm được một hòn đảo mới nổi lên trên mặt biển gọi là đảo Delos thỏa mãn tất cả các yêu cầu khắc nghiệt của Hera và sinh con trên đó. Cả hòn đảo được rất nhiều thiên nga vây quanh. Sau đó, Zeus tìm cách bảo vệ Leto; ông đưa bà xuống đáy đại dương. Hòn đảo Delos sau này là nơi thiêng liêng bất khả xâm phạm dành cho Apollo. Trong một dị bản khác của câu chuyện, Hera đã bắt cóc Ilithyia, nữ thần của việc sinh sản, để không cho Leto sinh con. Các thần khác đã lừa Hera để bà thả cho Ilithyia đi bằng cách đưa cho bà một sợi dây đeo cổ dài 9 yard bằng hổ phách. Theo truyền thuyết, Artemis là người ra đời trước và sau giúp đỡ mẹ sinh ra Apollo. Một bản khác thì nói rằng Artemis đã chào đời trước Apollo một ngày trên đảo Ortygia và rồi bà giúp mẹ mình vượt biển đến đảo Delos sinh ra Apollo một ngày sau đó. Apollo được sinh ra vào ngày 7 (ἡβδομαγενης) của tháng Thargelion theo tín ngưỡng của đảo Delos hay là tháng Bysios theo tín ngưỡng của thành phố Delphi. Ngày 7 và ngày 20 là những ngày của trăng non và trăng tròn sau đó đã là những ngày mà người ta tiến hành thờ cúng thần.
>> Cung Ma Kết

- Thời niên thiếu:
Khi còn trẻ, Apollo đã giết chết con quái long Python sống tại Delphi bên cạnh suối Castalian vì Python đã cố hãm hiếp Leto khi bà mang thai Apollo và Artemis. Apollo đã giết Python và chịu sự trừng phạt vì Python là con của Gaia.
- Apollo và Admetus:
Khi Zeus đánh con trai của Apollo là Asclepius bằng một tia sét vì dám làm người chết sống lại (và vì thế đã cướp mất người của Hades), Apollo đã trả thù bằng cách giết chết một Cyclops, người đã trao cho Zeus tia sét. Apollo lẽ ra đã bị đày xuống Tartarus vĩnh viễn nhưng thay vào đó chỉ bị tuyên án một năm lao động khổ sai nhờ mẹ là Leto xin hộ.
suốt thời gian này, thần làm công việc của một người chăn cừu cho Vua Admetus của Pherae ở Thessalia. Admetus đã đối xử với Apollo rất tốt nên bù lại thần cũng mang lại rất nhiều lợi ích to lớn cho Admetus.
Apollo đã giúp Admetus cưới được Alcestis, con gái của Vua Pelias rồi sau đó lại thuyết phục Định Mệnh cho Admetus sống nếu như có người chịu thế mạng cho ông khi ông chết. Tuy nhiên, đến khi Admetus phải chết thì cha mẹ ông là những người mà ông nghĩ rằng sẽ sẵn sàng hết thay cho ông đã từ chối. Thay vào đó, Alcestis đã xin thế mạng. Nhưng cuôi cùng, Heracles đã tìm cách "thuyết phục" Thanatos, thần chết, cho nàng trở lại dương thế.
>> Thần Thoại Châu Âu

- Apollo trong cuộc chiến thành Troia:
Apollo đã nổi cơn thịnh nộ và bắn những mũi tên mang mầm bệnh sang doanh trại của quân Hy Lạp trong suốt cuộc chiến thành Troia vì Agamemnon đã tỏ lời khinh bỉ một thầy tế của Apollo. Đây là thầy tế Chryses cha của Chryseis, người đã bị quân Hy Lạp bắt. Apollo yêu cầu quân Hy Lạp thả cô gái ra và cuối cùng họ cũng phải thực hiện điều đó.
Khi Diomedes làm Aeneas bị thương (theo Iliad), Apollo đã cứu ông ta. Đầu tiên, nữ thần sắc đẹp Aphrodite đã cố cứu Aeneas nhưng cũng bị Diomedes làm bị thương. Apollo đã bao bọc Aeneas trong một đám mây của thần và đem ông ta đến Pergamos, một nơi linh thiêng tại thành Troia và để cho Artemis chữa trị cho ông ta ở đó.
Apollo cũng giúp cho Paris giết Achilles nếu như Paris không thể hoàn thành sứ mệnh đó một mình.


Ý nghĩ màu tóc trong Anime

Anime  là từ mượn của tiếng Anh, từ chữ animation có nghĩa là "phim hoạt hình"), chỉ các bộ phim hoạt hình sản xuất tại Nhật Bản hay với phong cách Nhật Bản. Cũng giống như phim truyền hình, gồm nhiều thể loại khác nhau. Hiện nay anime chiếm 60% số lượng phim hoạt hình được sản xuất trên toàn thế giới
Nhật Bản là nước duy nhất mà khán giả vẫn thường đến rạp rất đông để xem những phim hoạt hình chiếu trên rạp. Những phim này có thể có cốt truyện hoàn toàn mới
hoặc đôi khi chỉ là một phim rút gọn của một bộ TV series

Cách tạo hình nhân vật cũng đã có nhiều thay đổi. Ngày nay, thay vì các nhân vật được vẽ tối, có gương mặt chi tiết khá giống kiểu cartoon của Mỹ, các nhân vật anime thường có tóc và quần áo màu sáng và rực rỡ hơn, khuôn mặt được vẽ đơn giản nhưng moe (xinh) hơn, với mắt to, mũi và miệng rất nhỏ. Những nhân vật kiểu chibi (nhỏ nhắn) thường được ưa chuộng.


Nhà Trọ Tàn

Câu chuyện ko biết nên bắt đầu như thế nào nữa… Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi tôi rời xa cái vùng thôn quê hẻo lánh để lên sống tại mảnh đất thủ đô hoa lệ. Trên thủ đô Hà Nội, tôi không hề có một người thân thích, không có nổi 1 miếng đất nhỏ để làm nhà ở nhưng khao khát và mơ ước đc sống và làm việc ở thủ đô cùng với mong ước đc làm giàu giống như bao người dân quê nghèo đã thôi thúc và tăng thêm quyết tâm cho tôi. Đặt chân đến Hà Nội với vỏn vẹn 5 triệu đồng trong người cùng vài bộ quần áo dã cũ, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng, vẻ đẹp kiêu sa và lung linh của một thành phố lớn với những tòa nhà cao chọc trời và cả dòng người tấp nập nhũng ô tô những xe máy khiến cho tôi càng hào hứng và thêm khát khao một ngày nào đó mình cũng sẽ đc ở trong những ngôi nhà to kia, đc đi trên những chiếc ô tô bóng loáng

. Nhưng ước mơ cũng là ước mơ, tôi phải quay về với thực tại. Việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm chỗ để ở đã rồi tìm một công việc để kiếm sống. Lên đến thủ dô tôi mới biết cái gì cũng đắt đỏ và số tiền 5 triệu đồng tôi mang theo là một con số quá ít ỏi. Những ngày đầu tôi phải ăn thật dè xẻn và ngủ ở ngoài lề đường hay mái hiên hay kể cả là gầm cầu để tiết kiệm từng đồng tiền ít ỏi. Nhưng có lẽ mọi việc không thể lường trước đc, một ngày đẹp trời tôi đã bị móc túi mất hết số tiền dành dụm ở quê trong khi đi xe buýt… Dường như tuyệt vọng, bây giờ đến tiền về quê còn ko có thì biết làm thê nào… Nhưng trời không tuyệt đường người, may mắn cho tôi là trời cho tôi gặp Nam – một người bạn cùng quê đã lên Hà Nội trước tôi vài năm – và cậu ta rủ tôi về ở trọ cùng cho vui… Tất nhiên là chết đuối lại nắm đc cọc, tôi vui vẻ đồng ý mà không biết cuộc đời tôi từ đây rẻ theo một hướng khác… Và mọi chuyện bắt đầu…. Sau khi tìm đc chỗ ở là về ở chung phòng với thằng bạn thì tôi cũng bắt đầu đi xin việc, nhưng trước hết xin nói qua với các bạn về nơi tôi sẽ và đã đến ở. Nhà trọ mà nói đúng hơn là phòng trọ của Nam là một phòng trọ nhỏ rộng khoảng 25m vuông, nhà vệ sinh khép kín cùng với một gác lửng, bên cạnh còn có 4 gian như thế nữa cùng với một khoảng sân vườn rộng rãi và thoáng mát. Trong phòng có kê một chiếc giường đôi và một chiếc bàn, trên đó có 1 cái tv nhỏ khoảng 19 inch và canh đó có 1 cái tủ đứng đựng quần áo… Tôi về ở cùng Nam đc 3 4 ngày thì bắt đầu đi tìm việc làm và tôi cũng đi làm rửa xe cho một quán rửa xe máy ở gần nhà đc vài tháng thì tôi xin học nghề sửa chửa điện thoại di động ở một cửa hàng trên đường Tuệ Tĩnh. Trong thời gian đó, Nam cũng đã có người yêu. Người yêu Nam là Nhung, một cô gái quê Nam Định, Nhung xinh và hiền dịu, ở cô ấy toát ra một vẻ đẹp của một cô gái miền quê hiền lành ngây thơ. Yêu nhau đc 3 4 tháng, cũng đã có vài lần Nam đưa Nhung về nhà ở quê chơi. Chưa bào giờ tôi thấy 2 đứa cãi nhau hay to tiếng, tưởng chừng như bạn mình tìm đc hạnh phúc bên một người con gái xứng đáng nên tôi cũng mừng cho chúng nó. Rồi đến một hôm, Nam buồn rầu nói với tôi : - Long ơi, tao với Nhung vừa cãi nhau mày ạ… Tôi thấy ngạc nhiên và hỏi lại : - Sao lại cãi nhau ? Mày với cái Nhung á ? Hai đứa mày đang vui vẻ lắm mà, sao lại cãi nhau ? Tôi hỏi dồn dập một lúc mấy câu liền nhưng Nam không trả lời mà chỉ ngồi buồn và nó uống rượu, Chưa bao giờ thấy nó uống rượu và đây là lần đầu tiên tôi thấy nó uống nhiều như thế. Nó tu hết một hơi rồi nước mắt nó lăn dài trên má và bảo với tôi : - Tao tính sẽ cưới Nhung và cũng để dành đc 1 số tiền để định làm đám cưới nhưng chắc có lẽ Nhung bỏ tao mất thôi ! Rồi nó lại khóc và tu rượu nư nước lã, tôi thấy thằng bạn mình như vậy mà ko biết nói gì hơn. Nó nằm lăn ra ngủ và rồi nó tự nhốt mình trong nhà 3 ngày liền, toi có làm đủ mọi cách cũng ko thể thay đổi đc tình hình thì đến ngày thứ 4 tôi đi làm về thì thấy mặt nó tươi như hoa và chạy ra nó bảo : - Tối nay mà ko đc đi đâu đấu đấy, tối nay Nhung sang nấu ăn nên mày phải ở nhà ăn cơm với bọn tao ! Tôi chả hiểu chuyện gì nhưng thấy bạn mình vui vẻ trở lại tôi cũng vui lây nhưng tôi từ chối lời mời của nó : - Tối nay thì ko đc rồi, chiều nay đi học về tao ohải đi có chút chuyện 2 3 hôm rồi tao mới về xong tao về quê luôn, 1 tuần sau tao mới lên mày ạ. Thế nên cho tao xin lỗi nhé. Nam cố nài nỉ tôi tối nay ở nhà ăn bữa cơm rồi đi nhưng không được nên nó buồn buồn đi vào trong nhà. Tôi theo vào và bảo nó : - Thôi đc rồi tối nay tao cố gắng về qua 1 chút rồi tao đi, tao nói trc là tao ko ngồi lâu đc đâu đấy. Nó cười hớn hở gật đầu. Tôi lấy bước ra cửa để đi học và thầm nghĩ ” đúng là tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể biến 1 thằng đàn ông to như bò mộng thế kia thành 1 đứa trẻ con thì tài thật đấy”. Tối hôm đó vừa về đến nhà thì thấy Nhung và Nam 2 đứa đang vui vẻ dọn mâm cơm cùng với một vài người bạn cùng xóm cũng sang ăn chung nên bữa ăn rất vui. ăn đc một kúc thì tôi ohải đi có công chuyện và 12h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về đến nơi tôi thấy còn mỗi mình Nam ngồi trên giường, cả phòng trọ tối om. Tôi bảo : - Nam đấy à, sao ko bật cái đèn lên cho sáng mày ? Nó im lặng ko trả lời, tôi nghĩ là nó say nên ko hỏi nữa mà bật đèn đi về phía tủ quần áo định mở ra thì Nam ra cản lại : - Mày đừng mở tủ, tao biết mày mai về quê nên tao lấy sẵn quần áo của mày cho vào va ly rồi, đi ngủ sớm đi mai còn về quê sớm.. Hề hề… Mày thấy bạn mày có tốt ko ? Toi thấy nó có vẻ say nên cũng cười và nói : - Rồi rồi tốt, ông là bạn tốt nhất của tôi rồi. Thôi ông bạn tốt say rồi đi ngủ đi cho tôi nhờ đừng phá tôi để mai tôi còn về quê sớm. Nó cười hề hề rồi lăn ra ngủ. Tôi định mở tủ để kiểm tra lại xem còn thiếu gì không nhưng mà thằng bạn cứ cản và không cho mở nên tôi cũng chiều ý nó, tôi kiểm tra lại cái va li đựng quần áo thì thấy đầy đủ rồi nên đi ngủ luôn và sáng mai tôi về quê sớm. 1 tuần sau tôi lại ra Hà Nội sau khi làm xong mọi việc ở quê. Ra đến phòng trọ thì không thấy Nam đâu mà cửa phòng khóa kín. Tôi hỏi khắp mọi người thì thấy bảo là Nam và Nhung có cãi nhau to lắm và Nam chuyển đi rồi. Tôi đến gặp chủ nhà thì đúng là Nam đã trả phòng trọ và đi ngay sau hôm tôi về quê 2 ngày rồi. Tôi đề nghị bà chủ cho thuê lại gian phòng đó để ở vì do đã ở quen nhà ko muốn đi nơi khác và cũng vì gần nơi mình đang học việc nên cũng tiện đi học. Tôi nhận chìa khóa phòng và vào phòng thì thấy trong phòng không còn gì ngoài chiếc giường vẫn nằm đó. Tôi đi mua mọt chiếc tủ bạt để treo quần áo và mua thêm 1 ít đồ dùng lặt vặt như bếp và bát đũa để nấu ăn rồi cuộc sống của tôi lại trở về như bình thường ngoại trừ một điều là ban đêm tôi hay nghe tiếng ai đó gõ vào 1 vật gì đó như bằng gỗ vậy… Nghĩ rằng do bình thường có thằng Nam nó hay ồn ào giờ vắng vẻ quá nên tôi tưởng tượng ta vậy thôi. Nhưng đêm hôm đó tôi đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, Tôi chạy ra mở cửa thì ko thấy ai. Nghĩ trẻ con hàng xóm nghịch ngợm nên lại vào ngủ tiếp… Thiếp đi đc 1 lúc thì : “Cộc…cộc…cộc…” Ba tiếng gõ đều đặn lại vang lên như lúc nãy, lần này tôi chạy ra mở cửa nhưng không có ai. Tôi nói to lên cho ai đó đang chọc phá tôi có thể nghe thấy đc : - Đêm hôm rồi có để yên cho người khác ngủ ko, hết trò rồi hay sao mà phá cửa nhà ngta lúc đêm hôm thế ? thích chết ko hả ? Không có ai trả lời, tôi quay vào vừa đóng sập cửa lại và đi đến bên giường thì “Cộc…cộc…cộc…” lại là cái tiếng gõ cửa y hệt như lần trc… Tôi tức điên lên chạy ra mở cửa và lần này tôi giật mình ngã ngửa về phía sau khi nhìn thấy một người con gái tóc dài ngang vai rủ xuống che kín mặt, ng đó mặc nguyên 1 bộ đồ trắng tinh đang đứng ngay trước cửa và nhìn chằm chằm vào mình… Tôi ú ớ vài tiếng thì người đó cất tiếng cười sặc sụa : - Hahaahhaha… Thằng này già đầu mà còn nhát chết ha ha ha Tôi ngẩn người ra thì hóa ra là Nam… Tôi không nói lên lời và nó đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà không đợi tôi nói gì nó thao thao bất tuyệt : - Sau 2 hôm mày về quê, tao với Nhung cãi nhau to lắm, bây giờ Nhung nó bỏ tao đi mãi mãi rồi, vĩnh viện ko bao giờ tao với Nhung gặp lại nhau đc nữa, tao cũng đi sau hôm đấy tao cũng ko ở đây nữa. Cũng nhớ mày lắm nhưng mà ko gặp đc. Mãi bây giờ mày mới ra mà giờ tao mới về gặp mày đc. Tôi hỏi nó : - Thế giờ mày ở đâu và làm gì rồi. Chuyển về đây ở với tao. Nó im lặng hồi lâu rồi bảo : - Tao ở xa lắm, mà tao cũng ko về đc đâu, tao còn vướng công việc mà… Nghe nó nói vậy cũng ko biết làm sao, tôi an ủi : - Thôi thì chuyện qua rồi, ko có em này kiếm em khác, thiếu gì ng con gái tốt, mà mày ko về cũng ko sao, thỉnh thoảng anh em mình lại gặp nhau là đc. Nó mỉm cười và nói có việc giờ phải về rồi. Tôi tạm biệt nó và đi ngủ. Đêm hôm đó không còn tiếng gõ như mọi đêm nữa nên tôi ngủ ngon đến sang hôm sau. Cuộc sống của tôi lại trở lên bình lặng như mọi ngày thì đến một hôm tôi gặp Nhung trên đường. Nhũng cũng thấy tôi và quay đầu bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng đc một đoạn thì mất dấu. Mấy ngày sau tôi thường hay đi qua đó và rồi tôi cũng lại gặp Nhung một lần nữa, Nhung giờ khác xưa nhiều rồi, không còn vẻ ngây thơ trong sáng như trước mà thay vào đó là mẹ đẹp sắc lạnh, sành điệu và thời thượng. Gặp tôi Nhung lại tranh mặt và tôi đi đến gần hỏi thì Nhung vờ như không quen. Tôi thất vọng lắm và về nhà.




Đêm hôm đó ko ngủ đc, nằm thao thức cho đến khi thiếp đi thì lại có tiếng gõ cửa. Lần này tôi mở ra thì ko có ai, đến lần thứ 3 cũng ko có ai, tôi bực mình quát ầm lên : - Đứa nào thích chết đấy ? Có giỏi thì ra mặt đi ? Đứng một lúc ko thấy ai, tôi quay vào nhà. Lúc này trong phòng tôi đột nhiên lạnh lạ thường, tôi có cảm giác căn phòng hôm nay âm u hơn mọi ngày mặc dù bây giờ dang là trưa hè tháng 5 mà tôi bất giác rùng mình. Đúng lúc đó thì “Cộc…cộc…cộc…” tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi giật mình. Lần này tôi run run bước ra phía cửa, mở thật mạnh cánh cửa nhưng không, phía trước không có ai cả. Tôi chạy hẳn ra ngoài và thấy một người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía tôi. Do xa quá tôi không nhìn rõ đó là ai nhưng tôi có cảm giác người đó ko hề bình thường và tốt nhất tôi nên vào nhà. Vừa quay vào nhà tôi hét ầm lên và chạy ngay ra ngoài vì trên giường của tôi đang có 1 người con trai đang ngồi gục mặt vào đầu gối. Mà mới cách đây ít phút tôi còn đứng cạnh đó vậy người này là ai. Tôi lấy hết can đảm cất tiếng hỏi - Ai thế ? Không có tiếng trả lời… Tôi lấy hết can đảm bước vào phòng và với tay bật đèn thì một lần nữa tôi như bị đứng hình ngay lập tức… Khi đèn phòng vừa sáng thì người đó cũng biến mất không một dấu vết. Tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Tôi tắt và bật đèn lại 3 4 lần và dụi mắt thật kỹ nhưng trên giường đúng là không hề có một người nào đang ngồi ở đó. Tôi nghĩ chắc do mình mệt quá nên nhìn nhầm, tôi đi xuống nhà vệ sinh rửa mặt và lần này tôi như chết đứng khi vừa rửa mặt xong tôi nhìn lên gương thì thấy có một bóng người đi vụt ngang qua sau lưng tôi… Tôi vội quay lưng lại nhưng không có ai, cửa vẫn cài chốt bên trong người ngoài không thể vào đc vậy ai là ng vừa xuất hiện sau lưng tôi… Tôi chạy vội ra ngoài, bật sáng hết đèn trong phòng lên, ngồi bên cạnh giương, tôi không tin trên đời này có ma. Hồi ở quê tôi cũng đc nghe rất nhiều chuyện ma từ các ông các bà trong xóm kể mỗi khi lũ trẻ tụi tôi có sang chơi nhưng chưa bao giờ tôi tin, vậy cái vừa xuất hiện là cái gì… Tôi tự hỏi nhưng ko hề có câu trả lời. Đúng lúc ấy thì chợt bàn chân tôi để dưới đất chợt lạnh buốt… Tôi đưa mắt nhìn xuống và tôi hét lên đầy kinh hãi vì ở trong gầm giường của tôi có một bàn tay trắng nhợt nhạt, trên tay có vài vết loang đỏ thẫm như máy đang nắm chặt lấy cổ chân tôi… Tôi vội co vội chân lên giường và đêm hôm ấy tôi ngồi co ro trên giường không dám bước chân ra khỏi giường nữa… Ngồi co ro cho đến sang, mệt quá tôi thiếp đi… Trong giấc mơ tôi thấy trong phòng mình đầy máu, máu vung vãi khắp nới. dưới gầm giường có một cái xác người cũng đẫm máu mà tôi không thể nhận ra đó là ai, có quen hay là ng lạ… Rồi đột nhiên người đó bật dậy túm lấy tôi. Đến đây tôi giậy mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 9h sáng, tôi gọi điện thoại cho thầy dạy xin phép đc nghỉ 1 2 buổi vì bị ốm rồi dọn dẹp phòng của mình. Quét dọn từ trên gác lửng xuống đến tận nhà tắm xong xuôi nhưng còn 1 chỗ tôi chưa dám chạm đến đó là cái gầm giường. Lấy hết can đảm tôi cúi xuống từ từ, thật từ từ và tôi thở phào nhẹ nhõm khi gầm giường sạch trơn. Tôi thầm nghĩ “đéo mẹ, chắc tại đêm qua mệt quá nên hoa mắt ấy mà, thời buổi đéo nào rồi mà còn ma với chả quỷ, rõ hâm”… Bật cười vì nỗi sợ hãi đêm qua cửa mình, nhân tiện hôm nay đc nghỉ nên định gọi cho Nam rủ đi nhâm nhi cafe rồi đi chơi cho khuây khỏa nhưng gọi điện thì toàn “Thuê bao quý khách vừa gọi…” Đúng lúc ấy có 1 anh hàng xóm đi từ đâu về vừa đi vừa chửi đổng : - Đm thằng nào mất dạy, đm đứa nào vứt chuột chết ở đâu mà mùi hôi đéo chịu đc. đm bố mà bắt đc thằng nào vứt chuột chết ra quanh đây bố mày tẩn cho nhừ tử, mà đéo biết nó giấu vào đâu mà tìm mãi đéo thấy. Tôi từ trong nhà đi ra hỏi : - Có chuyện gì thế anh ? Ông hàng xóm bực tức vừa chửi vừa trả lời : - Đm đéo biết từ hôm qua đến giờ cái mùi chuột chết từ đâu nó cứ thoang thoảng, kinh vãi cả đái. Mà anh bắt đc thằng nào giấu chuột chết anh đánh bỏ bố nó luôn… Nhân tiện anh em đang rỗi tôi mời anh hàng xóm ra đầu phố uống cafe rồi hỏi về chuyện của Nam : - Anh biết thằng Nam trước nó ở cùng phòng với em chứ ạ ? Ông hàng xóm gật đầu rồi bảo : - Ừ anh biết, nó ở cùng phòng với em mà có con người yêu xinh xinh ấy hả. Cái hôm mày về quê thì 2 đứa nó cãi nhau to lắm rồi mấy hôm sau thấy bà chủ bảo là thằng Nam nó đi rồi, chắc là cãi nhau nên chán bỏ đi đây mà. Tôi hỏi tiếp : - Thế từ hôm ấy anh có thấy Nam hay Nhung quay lại ko ạ ? Ông ấy nhấp ngụm cafe rồi trả lời : - Thằng Nam thì anh ko thấy nhưng con bé kia thì a có thấy một hai lần gì đấy, mà nó toàn về lúc tối muộn thôi mà lén lén lút lút, đến trước cửa phòng thì ko mở cửa vào mà thấy khóa thì đi luôn. Nghe đến đây tôi linh cảm có chuyện ko hay cho thằng Nam nên tôi hỏi lảng sang vài chuyện khác rồi xin phép đi trc. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho thằng Nam,rút điện thoại gọi nhưng không thể liên lạc đc. Tôi nghĩ ngay đến cái Nhung. Tôi vọi chạy đi đến chỗ mà tôi gặp cái Nhung lần trc nhưng lần này không hề thấy Nhung ở đấy. Tôi dò hỏi mọi người xung quanh thì ko ai biết Nhung là ai. Tôi lục trong điện thoại may là còn 1 bức ảnh tôi chụp tất cả mấy anh em trong xóm hôm trc khi tôi về quê, và trong đó có cả Nhung, Tôi hỏi lại mọi người và cho họ xem ảnh nhưng không ai biết và chưa ai từng thấy Nhung cả. Dường như mất phương hướng, tôi lại đi về nhà và lần này thì về đến đầu cổng tôi đã ngửi thấy mùi chuột chết bay thoang thoảng và thầm chửi y như anh hàng xóm chửi lúc sang vậy. Nhốt mình trong phòng đến chiều tối, tôi ra ngoài đi dạo phố buổi tối. Lúc này đi lang thang gần Hồ Gươm từ xa xa tôi thấy 1 dáng người rất quen thuộc cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi nhận ra đó là Nhung, tôi chạy lên đuổi theo nhưng khi đến nơi nhung đã biến mất vào dòng người đông đúc ở gần đó. Thất vọng, tôi về nhà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Nằm một lúc tôi thiếp đi thì tiếng gõ cộc cộc lại vang lên đều đặn khiến tôi giật mình. Nhìn quanh nhà thấy ko có hiện tượng gì, tôi nhìn đồng hồ mới có 9 rưỡi tối. tôi đi ra ngoài hiên nhà chơi, lúc này có mấy người hàng xóm cũng đang ngồi ngoài hiên hóng mát, ai ai cũng kêu có mùi chuột chết thoang thoảng trong vườn mà sao mãi ko tìm ra là nó ở chỗ nào. Lúc này tôi chú ý là ở trong góc vườn có một cái giếng nhỏ có một tảng đá nhỏ đậy lên, có vẻ lâu lắm chưa ai dùng đến, nhưng rồi tôi tự nhủ “Chuột chết ném xuống giếng thì cũng làm gì có mùi bay ra tận đây mà cái giếng đậy kín thế kia cơ mà”… Ngồi ngoài hiên một lúc thì mọi người vào nhà đóng cửa đi ngủ. Tôi cũng vào nhà nhưg không ngủ đc. Nằm thao thức một hồi lâu thì thiếp đi. Nửa đêm cảm thấy hơi đói, định bụng đi ra ngoài xem có gì ăn đêm ko. Tôi bước xuống giường và tôi trượt chân ngã ngửa xuống nền nhà vì dưới chân tôi có 1 thú gì đó nhầy nhầy trơn trơn khiến tôi đứng ko vững.. Tôi nhìn xuống chân thấy nền nhà toàn máu… Tôi kinh hãi định đứng dậy nhưng trơn quá tôi lại ngã xuống 1 lần nữa… Đúng lúc này tôi nhìn vào phía trong gầm giường. Trong đó là một xác người toàn máu, do tối quá tôi ko phân biệt đc nam hay nữa chỉ thấy tóc cắt ngắn trụi đi và đầu bị đập dập nát hết… 2 mắt của cái xác nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói với tôi điều gì ấy nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ còn có 1 suy nghĩ đó là chạy… Chạy thật nhanh khỏi nơi mà quai này… Lấy hết sức bình sinh tôi bò dậy và đẩy cửa chạy ra ngoài… Ra đến bên ngoài, tôi nhìn lại vào trong thì ko còn xác, cũng ko còn có cái xác nào nữa… Tôi ko dám vào phòng lần nữa mà tôi sang gõ cửa anh hàng xóm tôi gặp lúc sáng xin ngủ nhờ 1 đêm… May mắn là anh ấy cho ngủ nhờ, nằm không ngủ đc, nhớ lại cái cảnh kinh hoàng ấy tôi nghĩ có chuyện ko hay xảy ra cho nam nên tôi vội lấy đt gọi thử cho nó lần nữa… Lần này thì có chuông nhưng ko ai nghe máy… Tôi gọi lại 2 3 lần thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của Nam vang lên quanh đây. Tôi lắng nghe thật kỹ đúng là tiếng chuông đt của Nam rồi… Tôi mở cửa ra ngoài thì thấy ở chỗ cái giếng nhỏ nhỏ có cái gì đó sáng hắt lên ở góc tường. Tôi vội gọi ông anh hàng xóm dậy và chỉ cho ông ấy xem. 2 anh em bật đèn pin đi gần vào chỗ cái giếng. Càng vào gần hơn thì mùi hôi càng nồng nặc. Ông anh vừa đi vừa lẩm bẩm tao mà tìm thấy con chuột nào ở đây thì mấy thằng ôn trong xóm trọ biết tay tao. Vào đến nơi tôi thấy đúng là đt của Nam đây rồi, cái 1280 màu xanh đen có dán ảnh của Nam và Nhung đây mà… Rồi lúc này ông anh hàng xóm chợt bảo : - Long ơi, anh thấy hình như mùi nó thoát ra từ dưới giếng này này… Hay anh em mình thử xem dưới này có cái gì đi… Lúc này tôi vào gọi thêm một vài người nữa cầm đèn ra soi vì đèn của chúng tôi tối quá ko thể soi xuống tận sau giếng đc. Lúc có thêm mấy ng trong xóm ra bỏ tảng đá ra thì ai cũng phải đưa tay lên bịp mũi vì mùi hôi thối nồng nặc từ dưới giếng bốc lên. Rồi sau đó một anh cầm đèn pin soi xuống giếng và anh ta hét ầm lên ngã ngửa ra sau… Không ai hiểu chuyện gì nên cũng ngó vào xem và ai cũng bị giống như anh chàng kia vậy. Có người còn vừa chạy vừa nôn thôc nôn tháo. Tôi cũng nhìn vào giếng và rú ầm lên vì dưới giếng là xác của một người không mặc quần áo đang trương lên nhìn rất kinh khủng… Sáng hôm sau cảnh sát đến mời tôi lên làm việc vì tôi là người phát hiện ra cái xác, họ công bố nạn nhân là nữ và có thể tôi quen – đó là Nhung, Nhung bị cắt trụi hết tóc, trên người bị rất nhiều bết bầm tím, và vết thương gây ra tử vong là nhiều nhát búa đập vào đầu khiến vỡ sọ não và tử vong ngay tại chỗ. Rất có thể hiện trường gây án chính là căn phòng tôi đang ở… Và dưới giếng còn tìm đc 1 chiếc búa là hung khí… Những câu nói của cảnh sát văng vẳng mãi trong đầu tôi… Nhung đã chết, vậy 2 3 lần tôi gặp Nhung trên đường thì đó là ai. Cái người ngồi gục mặt khóc trên giường tôi là ai. Ko lẽ đó là hồn ma của Nhung. Thế còn thằng Nam, thằng Nam hiện giờ nó đang ở đâu. Tôi về phòng dọn dẹp lại hành lý và quyết định chuyển đi với bao nhiêu dấu hỏi hiện ra trong đầu và suy nghĩ duy nhất bây giờ là phải tìm ra Nam thì tôi mới có câu trả lời. Khi ra đến đầu ngõ chợt có một chị bán hàng nước gọi tôi lại : - Long phải ko em, em biết tin gì chưa, thằng Nam, cái thằng ở cùng em ngày trc ấy nó bị công an bắt rồi, hình như là nó giết người yêu hay sao ấy. Tôi như ko tin những gì mình vừa nghe, vội chạy ngay lên công an và thấy Nam ngồi đó… Tôi lao vào hỏi nó và nhận đc câu trả lời : - Đúng, tao giết nó đấy… Chính tay tao cầm búa đập nó đấy, vì nó thích mày. Đáng lẽ ra tao ko nên để 2 đứa mày gặp nhau, tao ko nên cho mày ở cùng phòng để rồi tao phải đập chết nó. Mày biết tao giết nó thế nào không ? Tao bắt nó cởi trần chuồng trước mặt tao, tao định hiếp nó nhưng nó không cho nó dọa tự tử cơ đấy hà hà, nhưng sao tao để nó chết dễ thế dc, tao nhốt nó vào trong tủ quần áo, và mày định mở ra đấy nhưng tao ko cho mày mở, mày ngu lắm Long à… Rồi mày biết ko tao lấy dao rạch mặt nó ra, rồi cắt hết tóc nó đi nhìn nó xấu xí thảm hại lắm… Nhưng càng nhìn tao càng sướng vì tao biết là nó như thế thì sẽ ko dám đến gặp mày nữa… Con đàn bà lăng loàn, rồi tao ép nó phải nhận là có thích mày có yêu mày… Rồi tao cầm búa nện vào đầu nó cho chết hẳn… Rồi sau đó mày biết rồi đấy… Ha ha ha đáng đời một con đĩ… Mà tao nói này – đến chết rồi nó vẫn còn trinh mới ghê chứ. Phá trinh lúc nó chết rồi cũng sướng thật đấy… Nghe những lời thằng bạn mình nói, tôi ghê sợ, ghê tởm vì đã từng sống cùng nó, từng ăn từng ngủ cùng 1 nhà với nó như anh em… Nước mắt trào ra vì những gì đc nghe từ chính miệng thằng bạn tôi thốt ra.. Tôi tiến lại gần giơ nắm đấm đính đấm nó nhưng lại thôi… Nhìn chằm chằm vào nó và nói : - Loại như mày ko xứng đáng với Nhung và cũng ko xứng với bất kỳ ai trên thế giới này, mày nên chết đi và tao hối hận khi có đứa bạn như mày. Tao đang muốn tự tay xé mày ra thành ừng mảnh như đánh mày bẩn tay, cứ để pháp luật trừng trị mày Nam ạ. Tôi quay về, người nhà Nhung lên nhận xác Nhung trong nước mắt đau buồn. Tôi dọn nhà đi và khi nhìn vào trong phòng tôi thấy Nhung đứng đó nhìn tôi… Nhung mỉm cười với tôi và biến mất… Cánh cửa phòng trọ đó mãi mãi đóng lại trong ký ức của tôi…

Nghìn lẻ một đêm - Chương kết: Nghìn một đêm lẻ trôi qua

Nghìn lẻ một đêm
Chương kết: Nghìn một đêm lẻ trôi qua

Vua Ấn Độ không ngăn được mình ca ngợi trí nhớ tuyệt vời của hoàng hậu vợ ngài mỗi đêm đều giải trí mới cho ngài bằng bao nhiêu câu chuyện khác nhau không hề cạn.
Nghìn một đêm lẻ trôi qua với những thú vui nhẹ nhàng ấy; thậm chí giúp vua bớt đi nhiều định kiến xấu về sự chung thuỷ của phụ nữ; trí óc dịu đi, ngài công nhận đức tính và sự khôn khéo của Scheherasade, nhớ đến lòng can đảm tự nguyện muốn trở thành vợ ngài, không e ngại cái chết bà biết sẽ chờ mình vào sáng hôm sau như những người trước bà.
Nhìn nhận điều đó và biết những đức tính khác của bà cuối cùng đưa ngài đến quyết định gia ân cho bà. Ngài nói:

- Scheherasade thân mến, ta thấy rõ nguồn chuyện kể của nàng không hề cạn: nàng giải trí cho ta đã khá lâu, đã làm ta nguôi giận? vì nàng ta sẵn lòng từ bỏ luật lệ độc ác ta đặt ra. Ta hoàn toàn tha thứ và muốn nàng được xem là người giải phóng cho tất cả những cô gái phải hy sinh vì lòng thù hận chính đáng của ta.

Hoàng hậu quỳ xuống chân vua, trìu mến hôn chân ngài tỏ rõ lòng biết ơn sốt sắng và hoàn hảo nhất.

Quan tể tướng là người đầu tiên được vua truyền đạt tin tốt lành ấy. Nguồn tin lan rộng ngay trong thành phố, ra các tỉnh làm mọi dân tộc của vương quốc Ấn độ hô lên hàng nghìn lời ngợi ca và chúc phúc vua và Scheherasade đáng yêu, vợ vua.

HẾT

Nghìn lẻ một đêm - Chương 43: Hai người chị ghen tỵ và cô em út (tiếp theo)

Nghìn lẻ một đêm
Chương 43: Hai người chị ghen tỵ và cô em út (tiếp theo)

Từ khi hoàng tử Pervij lên đường, công chúa Parijade hàng ngày cầm chuỗi ngọc lẩm nhẩm lần từng viên ngọc những lúc không có việc. Suốt thời gian ấy ban đêm nàng vòng chuỗi ngọc quanh cổ, sáng thức dậy tay lần xem những viên ngọc có lăn nối tiếp nhau không. Một hôm, vào lúc hoàng tử Pervij cùng chung số phận như hoàng tử Bahman, bị biến thành đá, nàng đang cầm chuỗi ngọc và lẩm nhẩm nói bỗng cảm thấy những viên ngọc không lăn theo ngón tay mình, nàng chắc chắn đấy là dấu hiệu anh đã chết. Đã quyết định phải làm gì nếu tai hoạ xảy ra, nàng không để thì giờ thở than khóc lóc. Cố trấn tĩnh và ngay sáng hôm sau, cải trang thành đàn ông, trang bị vũ khí đầy đủ, dặn người nhà đi ít ngày sẽ trở về, nàng lên ngựa ra đi theo con đường của hai người anh.

Công chúa Parijade vốn quen cưỡi ngựa đi săn giải trí, chịu đựng mệt nhọc đường trường hơn những phụ nữ khác. Cũng đi nhiều ngày như hai anh, đến ngày thứ hai mươi nàng cũng gặp ông già ẩn sĩ như họ. Lại gần, nàng xuống ngựa, dây cương cầm tay, nàng đến ngồi gần ông chào và nói:

- Ẩn sĩ phúc hậu, cho phép tôi ngồi nghỉ một lúc gần cụ và làm ơn cho biết cụ có nghe nói đâu đó trong vùng này có một nơi tìm được con chim biết nói, cây hay hát và nước vàng không ạ?

Ẩn sĩ trả lời:

- Quý cô, nghe giọng nói tôi biết là,của phụ nữ tuy cô đã cải trang thành đàn ông; tôi cám ơn cô về lời chào mừng và rất vui lòng có vinh dự được gặp cô. Tôi biết chỗ có những vật cô nói nhưng cô hỏi với ý định gì?

Thưa ẩn sĩ, người ta kể cho tôi một chuyện rất hay khiến tôi nóng lòng muốn sở hữu những vật ấy.

- Thưa cô, người ta nói đúng đấy, những vật ấy còn kỳ lạ đặc biệt hơn những gì người ta giới thiệu nhưng giấu cô những khó khăn phải vượt qua để có nó. Cô sẽ không dấn thân vào một việc vất vả và nguy hiểm như vậy nếu người ta nói rõ hết với cô. Cô hãy tin tôi, đừng tiến lên nữa, cô trở về đi để tôi khỏi phải góp phần vào sự thiệt hại của cô.

- Bố phúc hậu - Công chúa đáp - Tôi đến từ xa và sẽ bực bội vì không thực hiện được ý định của mình. Cụ nói những khó khăn và nguy cơ mất mạng nhưng không nói đó là những khó khăn gì và nguy cơ ra sao; tôi muốn biết để cân nhắc, có thể tin tưởng vào quyết định, lòng can đảm và sức lực của mình không, nên giữ hay nên bỏ.

Ãn sĩ bèn nhắc lại với công chúa những lời đã nói với hai hoàng tử, nói quá lên những khó khăn leo lên núi chỗ có lồng chim? phải làm chủ được con chim, nó sẽ cho biết chỗ có cây hay hát và nước vàng; tiếng ồn và âm vang những giọng nói đe doạ và đáng sợ nghe khắp quanh mình mà không thấy người; cuối cùng là số lượng những tảng đá đen gây khiếp sợ cho cô và bất cứ ai khi biết rằng đấy là những ky sĩ dũng cảm bị biến dạng do không giữ vững điều kiện chủ yếu là không được ngoảnh lại phía sau trước khi nắm chiếc lồng chim.

Khi ẩn sĩ nói xong, công chúa kết luận:

- Theo tôi hiểu khó khăn lớn nhất để thành công trong việc này là thứ nhất: leo núi lên đến chỗ có lồng chim mà không hoảng hốt về âm vang những giọng nói nghe không thấy người và thứ hai, không được ngoảnh lại nhìn phía sau mình. Về điều kiện sau này, tôi hy vọng khá tự chủ để giữ đúng. Còn điều thứ nhất, tôi thú nhận những giọng nói như cụ kể, có thể làm kinh hoàng những người vững vàng nhất. Nhưng như trong mọi việc làm có hậu quả lớn và nguy hiểm, người ta không cấm dùng thủ thuật, xin hỏi cụ tôi có thể dùng trong việc làm này vốn rất quan trọng đối với tôi không?

- Cô định dùng thủ thuật gì - Ấn sĩ hỏi.

- Tôi thấy nếu dùng bông nút chặt tai lại thì dù giọng nói to và đáng sợ đến mấy, tôi cũng cảm nhận bớt đi rất nhiều, sẽ kém tác động và trí óc tôi vẫn giữ được bình tĩnh, không đến nỗi bối rối mất cả lý trí.

- Thưa cô, cho đến nay tất cả những người hỏi đường như cô, tôi không biết đã có ai dùng thủ thuật ấy chưa. Điều tôi thấy là, không một ai đề nghị dùng cách đó và tất cả đều bị chết. Nếu cô quyết tâm theo ý định của mình, cô cứ thử xem: may ra cô thành công; tuy thế tôi không khuyên cô nên dấn thân vào.

- Bố phúc hậu, tôi quyết tâm vô cùng. Lòng tôi nói với tôi thủ thuật ấy sẽ thành công và tôi quyết định dùng nó. Như vậy chỉ còn hỏi cụ tôi phải đi con đường nào, xin cụ làm ơn đừng từ chối.

Ẩn sĩ một lần khuyến khích nàng suy nghĩ kỹ lại, thấy không lay chuyển được lòng quyết tâm, rút một viên tròn ra đưa cho nàng:

- Cô cầm lấy viên này - ông nói - lên ngựa ném ra phía trước, đi theo nó vòng vòng qua mọi nẻo đường cho đến chân núi cô tìm và dừng lại khi nó dừng; cô xuống ngựa và leo lên núi. Cô đi đi, đừng quên những lời tôi dặn.

Công chúa Parijade cảm ơn ẩn sĩ, chào từ biệt rồi lên ngựa, ném viên tròn ra phía trước mặt lăn đi, thúc ngựa chạy theo cho đến khi nó dừng lại ở chân núi:

Nàng xuống ngựa, lấy bông nút chặt lỗ tai, nhìn kỹ đường rồi bắt đầu dũng cảm bước lên núi. Nàng nghe những tiếng la hét, nhận thấy bông là một cứu cánh rất tác dụng. Càng đi lên những giọng nói càng tăng, càng mạnh nhưng không làm nàng có cảm giác rối trí. Nghe nhiều loại chửi rủa, chế diễu giới tính nhưng nàng khinh thường, chỉ cười. Nàng tự nhủ: Ta chẳng bị xúc phạm vì những lời chửi rủa, hay chế giễu; các người cứ nói tệ hại nữa ta cũng không cần và không ngăn cản được ta tiếp tục đi lên . Cuối cùng lên trên cao, nàng nhận thấy lồng và con chim, cùng hoà theo những giọng nói, cố làm nàng bối rối bằng giọng oang oang tuy người bé: Rút lui đi, không được lại gần đây :

Công chúa phấn khích trước vật đó, bước nhanh hơn khi thấy gần tới mục đích; nàng lên tới đỉnh núi, đất bằng, chạy thẳng đến chiếc lồng nắm lấy nói với con chim:

- Chim ơi, không muốn ta cũng bắt; mày không thoát khỏi đâu.

Trong lúc Parijade lấy bông ở tai ra, con chim nói:

- Cô gái dũng cảm, đừng giận tôi vì phụ hoạ với những giọng nói cố bảo vệ tự do cho tôi. Tuy bị nhốt trong lồng, tôi vẫn luôn bằng lòng về số phận mình; nhưng do phải làm nô lệ tôi mong có nàng là chủ, người đã nắm được tôi một cách can đảm, xứng đáng hơn tất cả mọi người khác trên đời. Từ nay tôi thề trung thành tuyệt đối với nàng, hoàn toàn vâng theo lệnh nàng. Tôi biết nàng là ai, tôi sẽ nói cho nàng biết nàng là ai mà chính nàng cũng không biết xuất thân của mình; một ngày nào đó tôi sẽ giúp nàng một việc hy vọng nàng sẽ rất biết ơn. Để bắt đầu chứng tỏ sự thành thật của tôi xin nàng cho biết nàng mong mụốn điều gì, tôi sẵn sàng vâng lệnh.

Công chúa vui sướng không tả hết về việc chinh phục trả giá bằng mạng sống của hai anh và bản thân phải mệt nhọc, vượt qua mối nguy lớn, nói với chim:

- Chim ơi, ta định nói với chim ta muốn nhiều điều rất quan trọng, rất phấn khởi thấy chim tỏ ra sẵn sàng. Việc đầu tiên nghe nói ở đây có loại nước vàng đặc tính tuyệt vời, ta muốn chim chỉ cho ta trước đã.

Con chim chỉ chỗ cũng gần đấy nàng đến múc đầy một chiếc bình bạc mang theo. Trở lại nàng hỏi chim:

- Chim ơi, không chỉ thế, ta tìm cây hay hát, cây ấy ở đâu?

- Nàng quay lạỉ, thấy một khu rừng phía sau có cây ấy.

Khu rừng không xa, công chúa đến đấy và giữa nhiều cây cối nàng nghe có hoà âm du dương làm nàng nhận ra cây mình tìm nhưng rất to, cao. Nàng trở lại hỏi chim:

- Chim ơi, ta đã tìm thấy cây hay hát nhưng không thể nhổ bật gốc hay mang đi được.

- Không cần nhổ bật gốc - Chim lại nói- Nàng chỉ cần lấy một nhánh nhỏ đưa về trồng trong vườn; nó sẽ bén rễ vào đất và ít lâu sau nàng sẽ thấy nó trở thành một cây lớn như vừa thấy.

Khi đã có trong tay ba vật quí mà bà tín đồ Hồi giáo làm nàng khát khao, nàng nói với chim:

- Chim ơi, những gì chim vừa giúp ta không đủ. Chim là nguyên nhân cái chết của hai anh ta đã biến thành đá đen trong số ta thấy khi lên đây. Ta muốn đưa họ cùng về.

Có vẻ chim muốn công chúa miễn cho điều này vì thực ra làm được việc đó cũng khá khó khăn. Công chúa nài nỉ:

- Chim à, chim nhớ đã nói là nô lệ của ta, chim đã làm đúng thế và cuộc sống thuộc về ta rồi.

- Tôi không phủ nhận điều đó - Chim nói- Việc nàng đòi hỏi khó khăn hơn nhiều so với những việc khác, nhưng tôi cố gắng làm nàng vui lòng. Nàng nhìn quanh đây xem có một chiếc binh nào không.

- Ta thấy có đấy - Công chúa trả lời.

- Nàng cầm lấy và khi xuống núi rỏ một ít nước trong bình lên mỗi tảng đá đen; đó là cách tìm lại những người anh của nàng.

Công chúa Parljade cầm lấy bình và mang theo lồng chim, lọ nước, cành cây, vừa đi xuống vừa rỏ nước trong bình lên mỗi tảng đá đen trên đường và những tảng đá ấy ngay sau đó biến thành người. Nàng không bỏ sót tảng đá nào, tất cả những con ngựa của các hoàng tử anh cũng như của những người khác đều xuất hiện trở lại. Như vậy nàng nhận ra các hoàng tử Bahman và Pervij; họ cũng nhận ra nàng, chạy lại ôm hôn em gái. Vừa ôm hôn họ nàng vừa tỏ ra ngạc nhiên:

- Các anh thân yêu, các anh làm gì ở đây vậy?

Nghe họ trả lời vừa ngủ một giấc, nàng lại nói:

- Vâng, nhưng không có em, giấc ngủ của các anh còn kéo dài và có lẽ đến mãi ngày tận thế. Các anh không nhớ đã đến đây tìm con chim biết nói, cây hay hát và nước vàng, đã thấy những tảng đá đen rải rác chỗ này ư? Các anh nghĩ xem có còn lại tảng nào không? Các người xung quanh ta và các anh đã là những tảng đá ấy, cả những con ngựa đang chờ các anh nữa. Các anh muốn phép lạ ấy xảy ra như thế nào thì đây vừa tiếp tục nói nàng vừa chỉ chiếc bình nàng đã đặt xuống ở chân núi - nhờ nước trong bình này em đã rỏ xuống từng tảng đá. Sau khi đã làm chủ con chim biết nói trong lồng này, nhờ nó bảo em đã tìm được cây hay hát lấy một cành và nước vàng em lấy vào chiếc lọ, em không muốn trở về mà không có các anh đi cùng, em buộc nó phải làm cách nào, nó chỉ cho lấy chiếc bình nước và làm ra sao.

Các hoàng tử Bahman và Pervij nghe rõ, biết mình vừa chịu ơn công chúa em gái; những người vây quanh họ cũng tỏ lòng biết ơn, thay vì ganh tị việc chinh phục họ đã muốn làm, chỉ có thể đội ơn cứu sống mình, tự nguyện là những nô lệ của nàng, sẵn sàng làm những việc nàng ra lệnh cho họ.

- Thưa các ông - Công chúa nói - Nếu đã nghe tôi nói các ông hẳn nhận thấy tôi không có ý gì khác là làm như thế để tìm lại các anh mình; nếu là một việc tốt cho các ông thì cũng không phải cảm ơn tôi. Tổi xem mỗi người các ông là những người tự do như trước khi gặp không may và tôi chung vui với các ông về hạnh phúc trở lại làm người nhân dịp này. Chúng ta cũng chẳng nên ở lại một nơi không còn gì giữ chúng ta lâu hơn nữa: hãy lên ngựa và mỗi chúng ta trở về nơi ta đã đi.

Công chúa Parijade đi trước lại chỗ nàng để con ngựa đứng chờ. Trước khi nàng lên ngựa, hoàng tử Bahman muốn đỡ cho em, đề nghị nàng đưa lồng chim để chàng cầm cho. Công chúa nói:

- Thưa anh, con chim là nô lệ của em, em muốn tự minh giữ nó; nếu muốn anh giũ cho cành cây và anh Pervij anh phụ trách cho lọ nước vàng.

Khi hoàng tử Bahman, Peryij và tất cả những người khác đã lên ngựa, công chúa chờ để một người trong bọn họ đi trước dẫn đầu. Hai Hoàng tử lịch sự muốn nhường cho những người kia và những người kia muốn nhường vinh dự cho công chúa.

- Thưa các ông, tôi không xứng đáng được vinh dự ấy nhưng tôi chấp nhận vì các ông muốn thế - Nàng phi ngựa lên trước rồi hai hoàng tử và tất cả mọi người cùng đi theo.

Đoàn người muốn gặp ẩn sĩ lúc đi qua để cám ơn sự tiếp đón và những chỉ dẫn thành tâm nhưng ông đã chết, người ta không rõ vì ông đã già yếu hay vì không cần thiết phải chỉ đường lên chinh phục ba vật quí hiếm nữa.

Vậy là đoàn tiếp tục đi nhưng mỗi ngày một ít dần. Những quí ông đến từ những nước khác nhau, lần lượt nhắc lại lời cảm ơn được trở lại cuộc sống, từ biệt công chúa và các anh nàng khi gặp con đường về địa phương mình. Công chúa và hai hoàng tử theo đường mình về đến tận nhà.

Trước hết công chúa để lồng chim trong vườn, bên cạnh phòng khách; khi con chim hót lên những hoạ mi, mai tước, chiền chiện, chim chích, hồng tước và vô vàn các loại chim khác trong nước kéo đến cùng hót theo. Về cành cây nàng cho trồng ở một chỗ không xa ngôi nhà lắm; cành đâm rễ và chẳng bao lâu trở thành một cây to, cành lá reo vui một hợp âm như ở cây nàng lấy cành. Lọ nước vàng, nàng cho xây giữa vườn một bể lớn đá hoa cương, khi xong nàng đổ cả lọ vào đấy. Nước phồng lên tăng nhanh khối lượng và khi lên đến gần mép bể, nó phun ở giữa thành dòng lên cao hai mươi bộ, rơi xuống lại, cứ thế tiếp tục mà nước không tràn.

Tin về những kỳ quan ấy lan khắp vùng, cổng ngôi nhà cũng như cổng vườn không đóng lại với ai chẳng bao lâu nhân dân những vùng quanh đấy đổ xô đến ngắm xem rất đông.

Sau mấy ngày lại sức, hai hoàng tử Baliman và Pervij trở lại cuộc sống bình thường; đi săn là thú vui quen thuộc. Lần đầu từ khi về họ lên ngựa cùng đi, không phải trong rừng nhà mình mà cách đó hai, ba dặm. Trong lúc họ săn, vua Ba Tư bất chợt cũng đến săn cùng chỗ. Khi họ thấy nhà vua sẽ đến qua số đông kỵ sĩ xuất hiện nhiều nơi, họ ngừng săn bắn, rút lui để khỏi gặp nhau nhưng không ngờ lại đúng theo con đường nhà vua đến, trong một chỗ chật hẹp không quay đi hoặc lùi lại mà không bị bắt gặp. Kinh ngạc họ chỉ còn biết xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt nhà vua, trán đập xuống đất không ngẩng đầu lên nhìn. Vua thấy họ ăn mặc, nai nịt gọn gàng sạch sẽ như đã ở trong triều, tò mò muốn xem mặt bèn dừng lại, lệnh cho họ đứng dậy.

Hai hoàng tử đứng dậy trước mặt vua thái độ thoải mái tuy có vẻ khiêm tốn, lễ phép. Vua im lặng nhìn họ một lúc từ đầu đến chân sau khi ngắm phong thái và khuôn mặt dễ mến của họ, ngài hỏi họ là ai và ở đâu.

Hoàng tử Bahman trả lời:

- Thưa bệ hạ, chúng thần là con trai viên quản lý khu vườn thượng uyển đã mất, ở trong một trang trại ông cho xây dựng trước khi chết để chúng thần ở trong lúc chờ đợi đến tuổi phục vụ bệ hạ và đến xin Người công việc khi gặp điều kiện.

- Theo ta thấy, các anh thích đi săn?

- Thưa bệ hạ, đấy là việc tập dượt bình thường của chúng thần mà bất cứ ai chuẩn bị nhập vào quân ngũ của bệ hạ cũng không lơ là theo truyền thống cũ của vương quốc .

Vua rất thích thú vì câu trả lời khôn ngoan, nói với họ:

- Nếu thế ta rất vui lòng thấy các ngươi đi săn. Các ngươi cùng đi với ta, chọn săn bắn gì tuỳ thích.

Các hoàng tử lại lên ngựa đi theo nhà vua; chưa đi xa thì thấy xuất hiện nhiều loại thú. Hoàng tử Bahman chọn một con sư tử, hoàng tử Pervij chọn con gấu, đuổi theo thật dũng cảm làm vua ngạc nhiên. Hầu như cùng một lúc tới gần con mồi, họ phóng lao khôn khéo xuyên hẳn con sư tử và con gấu một lúc con nào cũng ngã xuống. Không dừng lại hoàng tử Bahman đuổi theo một con gấu khác, hoàng tử Pervij một con sư tử, chẳng mấy chốc họ đâm chết hai con vật. Họ muốn tiếp tục nhưng vua không cho phép cho gọi họ lại và bảo:

- Nếu ta để các anh tiếp tục, các anh sẽ tiêu diệt hết những con thú của ta. Không phải ta cần phải dành lại cho cuộc săn bắn của ta đến thế mà muốn bảo vệ cuộc sống của các anh từ nay trở thành thân thiết với ta qua lòng can đảm của các anh trông ra có ích nhiều cho ta.

Vua Khosrouschah cuối cùng cảm thấy rất mến hai hoàng tử đến mức bảo đến thăm ngài ngay.

- Thưa bệ hạ - Hoàng tử Bahman nói- Người ban cho chúng thần một vinh dự mà chúng thần không xứng đáng xin khẩn cầu Người miễn cho.

Vua không rõ vì lý gì các hoàng tử không nhận sự chiếu cố của mình, bảo hai chàng giải thích xem.

- Thưa bệ hạ - Hoàng tử Bahman nói- Chúng thần có em gái út cùng sống; chúng thần gắn bó với nhau đến mức chưa làm điều gì khi chưa hỏi ý kiến nàng cũng như nàng chưa làm gì khi chưa hỏi chúng thần.

- Ta rất khen tình anh em đoàn kết của các ngươi. Vậy cứ về hỏi em gái và ngày mai đi săn với ta các ngươi sẽ trả lời.

Hai hoàng tử về nhà nhưng không ai nhớ việc gặp nhà vua, có vinh dự săn bắn với ông, cũng quên nói chuyện với công chúa nhà vua muốn đưa họ về cung. Ngày hôm sau gặp vua trong đợt đi săn, vua hỏi:

- Thế nào? Các ngươi nói chuyện với em gái chưa? Nàng có bằng lòng để ta gặp các ngươi thường xuyên hơn không?

Các hoàng tử đỏ mặt nhìn nhau:

- Thưa bệ hạ - Hoàng tử Bahman trả lời: Xin Người tha lỗi cho chúng thần, cả em thần và thần đều không nhớ ra.

- Vậy hôm nay các ngươi phải nhớ và ngày mai trả lời ta.

Hai hoàng tử lại quên một lần nữa; nhà vua không những không mắng mà rút ra ba viên vàng bỏ vào lòng hoàng tử Bahman. Ông mỉm cười nói:

- Những viên này nhắc các anh không quên lần thứ ba điều ta muốn vì tình cảm đối với ta: tối nay tiếng chúng rơi ra từ thắt lưng sẽ nhắc các anh nếu quên.

Sự việc xảy ra như vua dự kiến. Không có ba viên vàng các hoàng tử đã quên nói chuyện với em gáì. Khi hoàng tử cởi thắt lưng chuẩn bị đi ngủ thì những viên ấy rơi ra. Chàng bèn lại tìm hoàng tử Pervij cùng nhau sang phòng công chúa lúc chưa đi nằm, trình bày lại mọi trường hợp đã gặp nhà vua.

Công chúa Parijade nghe tin hoảng hốt nói:

- Việc các anh gặp vua thật sung sướng và vinh dự, sau này sẽ còn tăng thêm nhưng không ổn và rất buồn đối với em. Em thấy rõ vì em mà các anh chống lại ý muốn của vua; tình cảm hoàn toàn dành cho em, em rất cám ơn. Có thể nói các anh thà chịu vô lễ với vua, thẳng thắn từ chối vì nghĩ sẽ tổn hại đến tình anh em; các anh thấy đến với nhà vua thì phải bỏ rơi em để dành tất cả cho Người. Nhưng các anh tưởng dễ dàng từ chối ý định của nhà vua có vẻ rất sốt sắng như thế nào? Những ý muốn của vua thật nguy hiểm khi chống lại. Vì vậy theo em, các anh hãy làm vui lòng nhà vua, em chỉ biết để các anh đi và có nguy cơ khổ sở vì các anh. Các anh thấy em nghĩ thế đấy, tuy nhiên trước khi kết luận chúng ta thử hỏi con chim xem nó khuyên chúng ta như thế nào; nó rất khôn, tinh tường và đã hứa cứu giúp chúng ta khi gặp khó khăn.

Công chúa Parijade cho mang lồng chim vào, nói rõ tình trạng lúng túng với chim trước mặt các hoàng tử và hỏi cách giải quyết.

Con chim trả lời:

- Các hoàng tử anh nàng phải nghe theo ý muốn của nhà vua và đến lượt mình họ mời vua về thăm nhà.

- Nhưng chim ơi - Công chúa nói - Anh em chúng ta thương yêu nhau; tình cảm không gì sánh bằng ấy có bị tổn hại gì không?

- Không hề; ngược lại càng mạnh mẽ hơn.

- Nếu thế vua sẽ thấy ta.

Chim nói cần thiết vua phải gặp, mọi việc càng tốt hơn thôi.

Ngày hôm sau hai hoàng tử trở lại chỗ đi săn; nhà vua ngay từ xa đã hỏi họ có nhớ nói chuyện với em gái không. Hoàng tử Bahman lại gần trình bày:

- Thưa bệ hạ, xin Người cứ sử dụng chúng thần; không những em gái chúng thần đồng ý mà còn cho chúng thần sai khi vì nàng mà không sẵn sàng làm bổn phận đối với bệ hạ. Nàng tỏ ra xứng đáng thế còn chúng thần đã sai lầm, hy vọng bệ hạ tha thứ cho chúng thần.

- Các ngươi không lo ngại về điều đó. Thay vì cho việc các ngươi làm là sai lầm, ta rất đồng tình, hy vọng các ngươi cũng tôn trọng và gắn bó với ta như thế tuy có phần nhỏ hơn trong tình cảm của các ngươi đối với nhau.

Các hoàng tử ngượng ngùng trước lòng tất quá lớn của nhà vua chỉ trả lời bằng cách cúi thấp mình thể hiện rất tôn kính thái độ của nhà vua.

Trái với thường ngày hôm ấy vua không săn bắn lâu. Xét thấy các hoàng tử không kém thông minh hơn lòng dũng cảm, ngài nóng lòng nói chuyện thoải mái với họ nên chóng trở về cung. Nhà vua muốn họ đi bên cạnh ngài, vinh dự mà chẳng những cận thần tháp tùng, cả quan tể tướng cũng ghen tị thấy họ đi trước mình.

Khi vua vào đến kinh thành, dân chúng đầy đường nhìn vào hai hoàng tử Bahman và Pervij, tìm hiểu xem họ là ai, người lạ hay trong vương quốc. Phần đông nói:

- Dù sao mong nhà vua có hai hoàng tử mạnh khoẻ, thần tú như thế? Có thể đã cùng lứa tuổi ấy nếu hoàng hậu đang chịu hình phạt từ lâu, trước đây sinh nở may mắn.

Việc đầu tiên về đến hoàng cung là nhà vua dẫn các hoàng tử đi xem những cung điện chính mà họ khâm phục về vẻ đẹp, sự giàu có, đồ đạc và trang trí thật cân đối. Người ta phục vụ một bữa ăn phong phú và vua bảo hai chàng cùng ngồi ăn. Họ muốn xin lỗi nhưng phải vâng lời khi vua nói ngài muốn thế. Nhà vua vốn vô cùng thông minh, có những hiểu biết uyên thâm vượt bậc về khoa học đặc biệt về lịch sử, thấy trước các hoàng tử không dám tự do nói chuyện vì khiêm tốn và tôn kính. Để họ có. dịp nôi, ngài bắt đầu nói và trao đổi nhiều vấn đề suốt trong bữa ăn nhưng dù đề cập đến đề tài nào, hai chàng nói với nhiều hiểu biết, thông minh, phân tích bình luận tất làm vua luôn khen ngợi. Nhà vua tự nhủ: “Nếu là con mình, với trí óc như thế, ta dù dạy dỗ chúng cũng không biết được gì hơn, cũng không thành thạo hoặc có học vấn hơn thế . Nhà vua rất vui khi trò chuyện với họ ; ngồi ăn lâu hơn thường lệ và sau khi ở đấy ra nhà vua còn nói chuyện lâu với họ. Cuối cùng nhà vua nói:

- Chưa bao giờ ta nghĩ ở ngoài kinh thành có những thần dân của ta được giáo dục đặc biệt và có khả năng đến thế, trong đời ta chưa có cuộc trò chuyện nào làm ta hài lòng như với các ngươi. Nhưng thế là đủ, đã đến lúc các ngươi thư giãn trí óc với vài trò vui cung đình; không có gì xua tan được mây mù bằng âm nhạc, các ngươi sẽ nghe một hợp tấu nhạc cụ và và công múa hát không tồi.

Vua vừa dứt lời, các nhạc công được lệnh vào đáp ứng khá tất sự chờ đợi về tài năng của họ. Những vai hề rất giỏi tiếp nối ban hoà tấu rồi các nam nữ vũ công kết thúc cuộc vui.

Hai hoàng tử thấy gần hết ngày quỳ xuống trước mặt vua xin phép rút lui sau khi cám ơn về lòng tốt và vinh dự được ban cho. Vua để họ ra về, nói:

- Ta để các anh về, nên nhớ đích thân ta dẫn các ngươi về cung là để chỉ đường; sau này các ngươi tự đến; bao giờ cũng được hoan nghênh và càng đến nhiều hơn, các ngươi càng làm ta vui lòng.

Trươc khi ra đi, hoàng tử Bahman tâu với vua:

- Thưa bệ hạ, chúng thần dám xin Người gia ân cho anh em thần và em gái thần, lần đi săn tới đưa Người đến trong vùng mời Người ghé qua nhà chúng thần một lúc; ngôi nhà không xứng đáng được Người đến thăm nhưng đôi khi các vị vua không chê vảo một nhà tranh.

Vua nói:

- Một ngôi nhà của những chủ nhân như các ngươi chỉ có thể đẹp và xứng với các ngươi ta vui lòng đến và càng vui hơn với những chủ nhà như các ngươi và em gái ngươi mà nghe kể về đức tính ta đã thấy thân mến. Ta không lùi lại quá ngày kia để thoả mãn điều đó. Ta sẽ có ở chỗ gặp các ngươi lần đầu từ sáng sớm; các ngươi cũng đến đo để hướng dẫn ta.

Cùng ngày hôm đó hai hoàng tử về nhà, sau khi kể lại với em gái vinh dự được vua tiếp đón, họ báo đã mời vua đến nhà họ khi đi săn trong vùng và vua đã định ngày kia sẽ ghé thăm.

Công chúa nói:

- Nếu vậy ngay từ bây giờ phải nghĩ đến việc chuẩn bị một bữa ăn xứng đáng với nhà vua. Chúng ta hỏi ý kiến con chim thì hay nhất: có lẽ nó chỉ cho ta một sớ món ăn hợp, khẩu vị nhà vua hơn.

Các hoàng tử thống nhất theo ý kiến em gái; khi họ lui về phòng nàng hỏi riêng con chim. Nàng nói:

- Chim ơi, vua sẽ cho chúng ta vinh dự ghé thăm nhà và chúng ta phải chiêu đãi Người. Chim bảo chúng ta phải làm cách nào để Người hài lòng?

- Nữ chủ phúc hậu, nhà có khá nhiều đầu bếp giỏi, bảo họ cố gắng hết sức mình và trên hết họ phải làm một đĩa dưa chuột, nhồi nhân ngọc mà nàng cho phục vụ trước mặt vua hơn tất cả những thức ăn khác ngay từ đợt đầu.

- Dưa chuột nhồi nhân ngọc? - Công chúa ngạc nhiên kêu lên - Chim ơi, đó là một món ăn kỳ lạ. Nhà vua có thể khen là một vật đẹp nhưng Người ngồi vào bàn để ăn chứ không phải để ngắm ngọc. Hơn nữa nếu ta dùng tất cả những ngọc ta có thể có cũng không đủ làm nhân.

- Nữ chủ, nàng cứ làm như tôi đã nói, đừng lo sẽ ra sao; chỉ xảy đến việc tốt thôi. Còn về ngọc sáng sớm mai nàng ra cây to đầu tiên trong vườn về bên tay phải, cho đào dưới gốc.

Người làm vườn đào đến một chiều sâu nào đó thấy cứng, phát hiện ra một chiếc hộp vàng khoảng một bộ vuông chỉ cho công chúa. Nàng nói:

- Chính vì vật đó mà tôi dẫn ông đến đây. Cứ tiếp tục đi.

Người làm vườn lôi chiếc hộp ra đưa vào tay công chúa. Chiếc hộp chỉ khép bằng những móc sạch, công chúa mở ra thấy đầy những viên ngọc rất nhỏ nhưng đều nhau và tiện dùng theo yêu cầu dự định. Rất hài lòng phát hiện được kho của này, nàng đóng hộp lại mang về nhà trong lúc người làm vườn vun trả lại đất vào gốc cây như trước.

Hoàng tử Bahman và Pervij ở trong phòng thấy em gái ra vườn sớm hơn thường lệ, đi ra gặp nàng giữa vườn tay mang chiếc hộp vàng, ngạc nhiên hỏi:

- Em gái - Hoàng tử Bahman nói - Khi các anh thấy em ra vườn có người làm vườn đi theo thì không mang gì, bây giờ trở vồ tay mang chiếc hộp vàng; phải chăng người làm vườn tìm được kho của chỉ cho em?

- Thưa các anh - Công chúa trả lời - Ngược lại đấy.

- Chính em lẫn người làm vườn đến chỗ có chiếc hộp bảo đào lên. Các anh sẽ ngạc nhiên hơn khi thấy hộp đựng gì.

Công chúa mở hộp và các hoàng tử sửng sốt thấy đầy ngọc rất có giá trị về chất lượng và số lượng, hỏi từ đâu mà em gái biết có kho của này.

- Thưa các anh - Nàng trả lời - Có một việc gấp gáp hơn đang chờ, các anh vào nhà em sẽ bảo.

Hoàng tử Pervij bảo:

- Việc nào gấp gáp hơn điều các anh muốn biết rõ này? Chúng ta cùng vào với nhau vậy.

Trên đường vào nhà, công chúa Pariìađe kể lại việc hỏi ý kíến con chim và nó bảo nên làm thế nào, đặc biệt cần có món đưa chuột nhồi nhân ngọc và nó chỉ chỗ cho đi lấy chiếc hộp này. Ba anh em phân tích nhiều, không hiểu vì sao chim bảo làm món ăn ấy nhưng đành phải theo đúng lời khuyên từng điểm một.

Công chúa cho gọi trưởng đầu bếp, ra lệnh chuẩn bị bữa ăn chiêu đãi nhà vua theo cách nàng hướng dẫn:

- Ngoài những thứ đó - Nàng nói thêm - Ông làm một món ăn thích hợp với khẩu vị nhà vua: một đĩa dưa chuột nhồi nhân. Nhân là những viên ngọc này đây.

Đồng thời nàng mở hộp chỉ cho bếp trưởng. Chưa bao giờ nghe nói nhồi nhân như vậy, bếp trưởng ngạc nhiên lùi lại hai bước. Công chúa đoán được ý nghĩ của ông, nói:

- Tôi biết ông cho tôi là một người điên bảo làm một món ăn chưa bao giờ có như thế. Nhưng không đâu, tôi rất tỉnh táo bảo chuẩn bị món ăn đó. Ông phát huy sáng kiến mang chiếc hộp này đi làm đi và đem trả lại tôi số ngọc còn lại không dùng hết.

Bếp trưởng chẳng còn gì để nói nữa, cầm chiếc hộp mang đi. Cùng ngày ấy công chúa cho dọn dẹp thật sạch sẽ, ngăn nắp cả trong nhà và ngoài vườn để tiếp đón vua xứng đáng hơn.

Ngày hôm sau, hai hoàng tử đã ở chỗ đi săn thì vua Ba Tư đến. Ngài bắt đầu săn bắn cho đến khi mặt trời lên cao, nắng gắt phải nghỉ. Hoàng tử Bahman ở bên cạnh vua để hướng dẫn còn hoàng tử Pelvij đi trước chỉ đường, khi đã trông thấy nhà mình, chàng thúc ngựa về báo tin nhưng người hầu của công chúa được bố trí trên đường đã đi báo, công chúa đang chờ sẵn đón tiếp.

Vua vào đến sân, xuống ngựa trước tiền sảnh; công chúa Parijade chạy đến quỳ dưới chân ngài chào; các hoàng tử giới thiệu em gái, xin phép cho được đón tiếp vua.

Nhà vua cúi xuống nâng công chúa lên, nhìn nàng một lúc, ngỡ ngàng về sắc đẹp, duyên dáng, phong thái không có vẻ gì thôn dã giống nơi nàng ở. Nhà vua nói:

- Hai anh xứng đáng với em gái và em gái xứng đáng với các anh trai; nhìn bề ngoài xét bên trong ta không lạ nữa việc các anh trai không muốn 1àm gì mà không được em gái tán thành. Ta hy vọng biết rõ nàng hơn về điểm này nhưng để xem ngôi nhà đã.

Công chúa thưa:

- Thưa bệ hạ, đây chỉ là một ngôi nhà ở thôn dã phù hợp với những người như chúng thần sống xa người đời. Nó không so sánh được với những ngôi nhà thành phố lớn, càng làm thế nào bằng được những biệt thự ở hoàng cung.

- Ta không hoàn toàn đồng ý như nàng nghĩ nhà vua nói - Những gì ta thấy trước hết làm ta nghi ngờ nàng. Ta sẽ nêu những nhận xét của ta sau khi xem xong; nàng đi trước dẫn đường!

Công chúa để riêng phòng khách lại, dẫn vua đi phòng này đến phòng khác; sau khi xem xét từng phòng; khen sự đa dạng của những gian phòng, nhà vua nói với công chúa Parijade:

- Người đẹp, nàng gọi như thế là một ngôi nhà thôn dã à? Những thành phố lớn, đẹp nhất cung sẽ vắng vẻ nếu tất cả những nhà ở thôn dã giống ngôi nhà của nàng. Ta không ngạc nhiên thấy các ngươi rất thích ở đây và khinh thường thành phố. Đưa ta đi xem khu vườn, xem có phù hợp với ngôi nhà không.

Công chúa mở cửa ra vườn và điều đập vào mắt nhà vua trước tiên là vòi nước phun màu vàng. Lạ lùng về một cảnh quan mới, sau khi ngắm một lúc vua hỏi:

- Ngọn nước tuyệt vời, xem rất thích, ở đâu ra vậy? Nguồn suối ở đâu, nghệ thuật lấm nước phun có vẻ trên đời không có như vậy. Ta muốn đến xem sao.

Ông vừa nói vừa tiến lại. Công chúa tiếp tục dẫn đường, đưa vua đến chỗ trồng cây hay hát.

Lại gần, vua nghe có một hoà âm khác hẳn những bản hợp tấu ông đã nghe nhiều, dừng lại đưa mắt tìm các nhạc công, không thấy nhưng vẫn nghe rõ ràng tiếng nhạc. Ông hỏi:

- Người đẹp, những nhạc công đang hợp tấu ở đâu vậy? Họ ở dưới đất hay biến dạng trên không? Với những giai điệu hay như thế họ ngại gì mà không ra mắt cho người ta vui thích?

Thưa bệ hạ - Công chúa mỉm cười trả lời- Không phải nhạc công hợp tấu mà do cây bệ hạ thấy trước mặt phát ra; xin Người bước lại mấy bước nữa sẽ nghe rõ ràng Vua lại gần say sưa vì âm điệu bản hợp tấu, nghe mãi không thôi. Cuối cùng vua lên tiếng hỏi:

- Người đẹp này cây này tình cờ mọc trong vườn nhà nàng hay là một món quà tặng từ đất nước xa xôi nào? Nàng gọi cây tên là gì?

- Thưa bệ hạ, đây là cây hay hát, không mọc trong vùng này. Đây là một câu chuyện dài liên quan đến nước vàng trong bể và con chim biết nói mà bệ hạ sẽ thấy sau khi xem nước vàng. Nếu Người thấy đượe thần sẽ kể lại khi Người đã nghỉ ngơi giải trí sau cuộc săn mệt nhọc.

- Người đẹp, ta không mệt nhọc gì như nàng nói vì đã được những vật ta ngắm nhìn bù lại. Chúng ta đến xem bể nước vàng đi, ta muốn ngắm con chim biết nói lắm rồi.

Đến bể nước vàng vua nhìn rất lâu vào tia nước không ngớt phun lên cao rồi rơi xuống và nói với công chúa:

- Theo nàng nước này không có nguồn, không có vòi dẫn đến từ một chỗ nào gần đây; ta rất lạ về điều đó cũng như về cây hay hát.

- Thưa bệ hạ, điều ấy đúng như Người vừa nói, bể nước liền một tấm, nước không do từ các bên hay phía dưới đưa vào. Thần đã bỏ vào bể một lọ nước, với đặc tính riêng biệt, nước tự phun lên như bệ hạ thấy.

Vua rời bể nước, nói:

- Lần thứ nhất thế đủ rồi vì ta hứa sẽ thường đến đây hơn. Nàng dẫn ta đi để ta xem con chim biết nói.

Vào gần phòng khách, vua thấy trên những cây quanh đấy có một số lượng chim khổng lồ đang hót râm ran vang lên trong không khí. Nhà vua hỏi vì sao chim tập hợp tại đây mà những cây khác trong vườn không có. Công chúa trả lời:

- Thưa bệ hạ tất cả chúng đến từ những vùng xung quanh để phối hợp với tiếng hót của con chim biết nói. Bệ hạ thấy nó đang trong chiếc lồng để ở một cửa sổ phòng khách Người sẽ vào. Nếu để ý Người sẽ nhận ra tiếng hót của nó rất hay, kể cả chim hoạ mi cũng còn xa mới bằng nó.

Vua vào phòng khách; thấy chim vẫn hót, công chúa cao giọng bảo:

- Nô lệ của ta, đây là nhà vua, chim chào mừng đi.

Con chim ngừng hót ngay và những chim khác cũng ngừng theo. Nó nói: Kính chào nhà vua, mong Người luôn thịnh vượng và sống lâu, . Bữa ăn chuẩn bị gần cửa sổ treo lồng chim, vua vừa ngồi vào bàn vừa nói:

- Ta cảm ơn lời chim chúc mừng; ta rất hài lòng ,thấy chim là vua của các loài chim.

Thấy đa đưa chuột trước mặt, vua nghĩ nhồi nhân như bình thường đưa tay gắp nhưng rất ngạc nhiên thấy nhồi hạt ngọc. Nhà vua nói:

- Món ăn gì mới lạ đây? Nhồi hạt ngọc với ý định gì? Ngọc có ăn được đâu! - Nhà vua nhìn hai anh em hoàng tử và công chúa bảo giải thích nhưng con chim can thiệp ngay:

Thưa bệ hạ, Người có thể nào ngạc nhiên đến vậy khi thấy một món ăn nhồi hạt ngọc trong lúc Người dễ dàng tin rằng hoàng hậu vợ Người đã sinh ra một con chó, một con mèo và một khúc gỗ ư?

- Ta đã tin thế vì các bà đỡ khẳng định với ta.

- Những bà đỡ ấy, thưa bệ hạ - Chim lại nói - Là hai người chị của hoàng hậu, nhưng những người chị này lại ghen ty với hạnh phúc Người đã vinh dự đem lại cho hoàng hậu. Để thoả lòng tức giận họ đã lợi dụng sự dễ dãi của bệ hạ; nếu Người cho tra hỏi, họ sẽ thú nhận tội. Hai anh em trai và em gái Người thấy đây là con của Người bị thả trôi theo dòng suối nhưng được người quản lý khu vườn thượng uyển vớt lên đưa về nuôi dạy chu đáo.

Lời nói của chim làm rõ ngay lòng phân vân của nhà vua. Ngài kêu lên:

- Chim ơi, ta không phân vân gì mà tin vào sự thật chim phát hiện ra và báo với ta. Xu hướng và sự trìu mến ta cảm thấy đối với chúng nói rõ với ta chúng là dòng máu của ta. Đến đây, các con trai, con gái của ta, để ta ôm hôn các con, thể hiện tình cảm đầu tiên của một người bố.

Nhà vua đứng dậy lần lượt ôm lấy hai hoàng tử và công chúa, chan hoà dòng lệ với họ. Nhà vua nói:

- Chưa đủ đâu các con, các con phải ôm hôn nhau không phải với tư cách con của người quản lý vườn ta vĩnh viễn chịu ơn vì bảo vệ cuộc sống của các con mà nhân danh con ta, từ dòng máu các vua Ba Tư ta chắc chắn các con giữ được vinh quang.

Sau khi hai hoàng tử và công chúa ôm hôn nhau với một niềm thoả mãn mới mẻ như nhà vua mong muốn, vua lại ngồi vào bàn cùng họ và ăn vội. Ăn xong, nhà vua nói:

- Các con ta, các con đã biết ta là phụ hoàng rồi, ngày mai ta sẽ dẫn hoàng hậu mẹ các con đến. Các con chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp bà.

Nhà vua lên ngựa nhanh chóng trở về kinh thành. Việc đầu tiên khi vào hoàng cung là ra lệnh cho tể tướng xét xử ngay hai người chị hoàng hậu. Hai người bị bắt đưa tới, thẩm vấn riêng rẽ, đối chiếu xác nhận, bị kết tội phanh thây, tất cả không tới một tiếng đồng hồ.

Trong lúc đó vua Khosrouschah, với tất cả triều thần có mặt tháp tùng, đi bộ đến trước cửa nhà thờ lớn đưa hoàng hậu bị giam giữ khổ sở từ bao nhiêu năm nay ra ngoài. Vua đầy nước mắt ôm hôn bà trong tình trạng đáng thương ấy và nói:

- Hoàng hậu, ta đến xin lỗi bà đã xử sự bất công đối với bà và xin sửa chữa mọi việc. Ta đã bắt đầu làm việc đó bằng cách trừng phạt những người đàn bà đã tồi tệ lừa bịp ta và hy vọng bà cho là đã khôi phục được hoàn toàn khi ta đưa lại cho bà hai hoàng tử hoàn hảo và một công chúa đáng yêu xinh đẹp, những đứa con của ta và của bà. Bà về cung đi, lấy lại chức phận của bà với đầy đủ vinh dự.

Việc sửa chữa ấy làm trước một số đông dân chúng nghe tin chạy đến từ các nơi và chỉ một lát sau lan khắp thành phố.

Hôm sau từ sáng sớm vua và hoàng hậu đã thay bộ quần áo buồn rầu nhục nhã, trang bị phù hợp với chức tước, cả triều đình tháp tùng, cùng đến nhà hai hoàng tử và công chúa:

- Hoàng hậu, đây là hai hoàng tử con trai và công chúa con gái bà; bà ôm hôn chúng cũng trìu mển như ta đã ôm hôn chúng; chúng xứng đáng với ta và với bà.

Nước mắt tràn đầy qua những ôm hôn cảm động ấy, đặc biệt về phần hoàng hậu vì niềm an ủi và lòng vui mừng được ôm hôn hai con trai, một con gái đã gây cho bà bao phiền muộn lâu dài. Khi hoàng tử và công chúa đã cho chuẩn bị một bữa ăn ngon chiêu đãi vua, hoàng hậu và các triều thần: mọi người ngồi vào bàn và sau bữa ăn, vua đưa hoàng hậu ra xem khu vườn, chỉ cho bà xem cây hát hay và cảnh nước vàng phun lên cao. Về con chim bà đã thấy trong lồng treo ở cửa sổ và vua đã ca ngợi nhiều trong lúc ăn.

Khi xong việc, vua lên ngựa về cung; hoàng tử Bahmán đi bên phải, hoàng tử Perviì bên trái ông; hoàng hậu và công chúa bên trái bà, đi sau vua. Với trật tự ấy, trước và sau có những võ quan của triều đình theo chức vụ từng người, cả đoàn lên đường về kinh. Khi gần tới kinh thành, dân chúng kéo đến rất đông, ra cổng thành đón họ. Họ nhìn vào hoàng hậu, vui mừng cho bà sau nỗi đau khổ kéo dài và hai hoàng tử, công chúa mà đi theo hoan hô nhiệt liệt. Họ cũng bị con chim trong chiếc lồng công chúa mang theo hấp dẫn vì tiếng hót kéo theo tất cả những con chim khác vừa hót vừa đậu trên cây đọc đường và trên mái nhà trên đường phố.

Hai hoàng tử Bahman và Pervij, được hộ tống rầm rộ về cung và tối đến là những cảnh chiếu sáng và trò vui ở hoàng cung và cả kinh thành kéo dài trong nhiều ngày.