468x1000 Ads

Truyện

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 8

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 8

Arthur trải qua gần 3 tuần lễ ở thư viện thành phố, một toà nhà nghiêm nghị theo phong cách cổ điển mới, được xây dựng vào hồi đầu thế kỷ, ở đó trong hàng chục gian phòng với mái vòm uy nghi, ngự trị một bầu không khí khác hẳn so với những chỗ giống như thế. Người ta thường gặp ở nơi này, trong những phòng chứa tư liệu của thành phố, những giới thượng lưu của San Fransisco bên cạnh những chàng “hippi” cũ giờ đã hoàn tục, họ trao đổi với nhau những câu chuyện tiếu lâm, những ý kiến thống nhất và những điểm bất đồng về các vấn đề của thành phố. Ghi tên vào phòng số 27, nơi tập trung những tác phẩm y khoa, ngồi ở dãy dố 48, bên cạnh những tài liệu về thần kinh học, Arthur ngốn ngấu trong vài ngày hàng nghìn trang sách về hôn mê, về sự mất ý thức và chấn thương sọ não. Nếu như việc đọc đã làm cho anh hiểu rõ hơn về tình trạng của Lauren thì vẫn không có gì làm cho anh tiếp cận được với cách giải quyết vấn đề đang đặt ra cho anh. Khép mỗi tài liệu lại, anh hy vọng sẽ tìm thấy một ý tưởng trong tài liệu sau. Sáng nào anh cũng có mặt vào lúc mở cửa thư viện, ngồi vào bàn với những chồng sách và miệt mài với những “bài tập” của mình. Đôi khi anh ngừng công việc nửa chừng, rời bàn đọc đến một máy vi tính để gửi các bức thư đầy những câu hỏi cho các giáo sư y học nổi tiếng. Có một vài người trả lời anh, đôi khi họ tỏ ra rất tò mò về mục đích nghiên cứu của anh. Sau đó anh lại về chỗ ngồi của mình và tiếp tục đọc.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 7

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 7

Về đến nhà, Arthur ngồi vào bàn làm việc. Anh bật máy vi tính lên và nối mạng Internet. Các “xa lộ thông tin’ cho phép anh tiếp cận ngay tức khắc với hằng trăm cơ sở dữ liệu về đề tài mà anh quan tâm. Anh đưa lệnh tìm kiếm trên máy tính của mình bằng cách đơn giản gõ từ “hôn mê”, và “Web” đưa ra cho anh nhiều địa chỉ các nơi trên mạng có chứa những tài liệu, những lời chứng, những bản tường trình và những cuộc trao đổi về đề tài này, Lauren đến ngồi ở góc bàn.
Trước hết họ nối với máy chủ của bệnh viện Memorial, vào mục Bệnh lý thần kinh và chấn thương sọ não. Một công trình mới đây của giáo sư Silverstone về chấn thương sọ não cho phép họ tiếp cận với các cách phân loại các kiểu hôn mê khác nhau theo chuẩn Glassgow: có ba chữ số biểu thị khả năng phản ứng của cơ thể đối với các tác nhân kích thích về mặt thị giác, thính giác và cảm giác. Lauren phù hợp với loại 1.1.2, kết quả ghép ba chữ số này với nhau xác định kiểu hôn mê này thuộc dạng bốn, gọi một cách khác là hôn mê kéo dài. Họ được máy tính hướng về một thư viện thông tin khác có sự trình bày chi tiết những phân tích thống kê về sự tiến triển của các bệnh nhân trong từng loại hôn mê. Chưa từng có một người nào trở về từ một cuộc phiêu du “hạng 4”…
Một loạt biểu đồ, hình vẽ, báo cáo tổng hợp và các nguồn tư liệu được nạp vào trong máy tính của Arthur rồi được in ra. Tổng cộng có gần bảy trăm trang tư liệu được sắp xếp, phân loại và ghi vào danh mục tuỳ theo trọng tâm vấn đề.
Arthur đặt một chiếc pizza và hai chai bia, rồi tuyên bố rằng bây giờ chỉ có việc đọc mà thôi. Một lần nữa Lauren hỏi anh tại sao anh lại làm tất cả những việc này. Anh trả lời:” Do bổn phận đối với một người mà chỉ trong thời gian rất ngắn đã dạy cho anh biết bao điều, trong đó đặc biệt nhất là lòng khát khao hạnh phúc. Em biết đấy, mọi giấc mơ đều có giá của nó!” Và anh lại tiếp tục vừa đọc vừa ghi chú những điều mình không hiểu, tức là gần như tất cả. Theo đà tiến triển công việc của họ, lauren giải thích những thuật ngữ và những lập luận y học.
Arthur đặt một tờ giấy to lên bản vẽ của anh và bắt đầu thảo ra đó bản tổng hợp những ghi chép mà anh đã thu thập được. Phân loại các thông tin thành từng nhóm, anh khoanh chúng lại rồi nối chúng với nhau theo các mối liên quan. Cứ như vậy, một biểu đồ khổng lồ dần dần hình thành, dẫn đến tờ giấy thứ hai, ở đó các lập luận hòa vào nhau thành kết luận.
Hai ngày hai đêm để đi đến kết luận rằng đối với một số nhà nghiên cứu thì trong vài năm nữa vẫn là và tiếp tục còn là một vùng tối, nơi cơ thể sống tách biệt khỏi trí lực, cái làm cho nó có sinh khí và một linh hồn. Kiệt sức, mắt đỏ ngầu, anh ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà; Lauren ngồi bên bàn vẽ, cô nhìn biểu đồ, dùng đầu ngón tay di di theo những mũi tên và bất ngờ nhận thấy rằng tờ giấy khẽ lay động dưới ngón tay cô.
Cô đến ngồi cạnh anh, khẽ cọ tay vào tấm thảm trải trên sàn nhà rồi lấy lòng bàn tay vuốt dọc theo cánh tay anh, lông tay liền dựng lên. Cô khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Arthur rồi nằm xuống bên anh, nghĩ ngợi.
Bảy tiếng sau anh tỉnh dậy. Lauren vẫn ngồi bên bàn vẽ.
Anh dụi mắt và mỉm cười với cô, cô đáp lại ngay lập tức.
- Lẽ ra anh vào trong giường thì sẽ dễ chịu hơn, nhưng anh ngủ say đến nỗi em không dám đánh thức anh dậy.
- Anh ngủ có lâu không ?
- Nhiều tiếng đồng hồ, nhưng chưa đủ để bù lại.
Anh định uống một tách cà phê rồi tiếp tục công việc, nhưng cô ngăn anh lại. Sự tận tình của anh làm cô rất cảm động, nhưng đó là việc phí công vô ích. Anh không phải là bác sĩ, cô chỉ là sinh viên nội trú và chỉ có hai người họ sẽ không thể nào giải quyết nổi những vấn đề mà hiện tượng hôn mê đặt ra.
- Thế em bảo phải làm gì ?
- Anh cứ uống cà phê như anh vừa nói đi, rồi anh đi làm và chúng mình đi dạo chơi. Anh không thể sống khép kín, ở ẩn trong nhà với cái cớ là vì nhà anh có chứa một bóng ma được.
Thì anh đang định uống cà phê đấy chứ, còn những chuyện kia rồi sẽ xét sau. Và anh muốn cô thôi đừng nói đến chuyện “ma” nữa, cô có đủ mọi vẻ trừ vẻ một bóng ma. Cô bèn hỏi anh nói “mọi vẻ” là muốn nói cái gì, nhưng anh từ chối trả lời. “Anh mà nói ra những điều nghe như để lấy lòng thì em sẽ giận mất” Lauren nhướn lông mày dò hỏi, muốn biết những điều nghe để lấy lòng là cái gì. Anh yêu cầu cô quên điều anh vừa nói đi, nhưng anh cũng ngờ trước là chẳng ăn thua gì. Cô đứng chống nạnh trước mặt anh và hỏi cho bằng được thì thôi.
- Những điều nghe như để lấy lòng là cái gì thế ?
- Quên cái anh vừa nói đi Lauren, em không phải là ma, vậy thôi.
- Thế thì em là gì ?
- Một cô gái, một cô gái rất đẹp, thôi bây giờ anh đi tắm đây Anh ra khỏi phòng mà không quay đầu lại. Lauren lấy tay vuốt lên thảm trải sàn lần nữa, vẻ sung sướng. Nửa tiếng sau, Arthur mặc quần Jean và một cái áo chui cổ rộng bằng casmia ra khỏi buồng tắm. Anh tỏ ý muốn đi chén một món thịt thật ngon. Cô thấy rằng mới có 10 giờ sáng thôi, nhưng anh đáp lại ngay rằng ở New York đã là giờ ăn trưa, còn ở Sydney đã là giờ ăn tối rồi.
- Vâng, nhưng chúng ta không ở New York hay Sydney, chúng ta đang ở San Francisco – Điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh thích ăn thịt cả.
Cô muốn anh trở lại với cuộc sống bình thường của anh và cô nói với anh như vậy. Anh may mắn có được một cuộc sống bình thường thì anh phải tận hưởng nó. Anh không có quyền bỏ bê tất cả như thế này. Anh không đồng ý việc cô quan trọng hoá vấn đề. Anh chỉ mất có mấy ngày thôi chứ có gì đâu, nhưng đối với cô thì anh đang sa vào một trò nguy hiểm và không lối thoát. Anh nổi đoá lên :
- Nghe những lời như vậy từ miệng một bác sĩ thật hay ho quá nhỉ, anh cứ tưởng rằng không có định mệnh, rằng còn sống thì còn hy vọng, rằng tất cả đều có thể chứ. Tại sao anh lại là người tin điều đó hơn em ?
Chính bởi vì cô là bác sĩ đó thôi , cô trả lời, bởi vì cô buộc phải tỉnh táo, cô tin rằng họ làm mất thời gian của họ, cô làm mất thời gian của anh.
- Anh không nên gắn bó với em, em chẳng thể đem lại cái gì cho anh cả, chẳng có gì để chia sẻ, chẳng có gì để cho, đến pha cho anh một tách cà phê em cũng không làm được, Arthur !
- Thế thì việc quái gì, nếu như đến pha tách cà phê cho anh em cũng không làm được thì có tương lai gì phải lo. Anh không gắn bó với em, Lauren, chẳng với em mà cũng chẳng với ai. Anh cũng chẳng xin được gặp em trong tủ của anh, thế nhưng em lại ở đây, đó là cuộc đời, vậy thôi. Không ai nhìn thấy em và nói chuyện được với em.
Cô có lý, anh nói tiếp, để tâm đến vấn đề của cô là mạo hiểm đối với cả hai người; dối với cô, việc đó có thể gây ra những hy vọng hão huyền; đối với anh, “việc đó có thể làm mất thời gian và xáo trộn cuộc sống của anh, nhưng chính cuộc đời là như vậy đó” Anh chẳng có gì để lựa chọn cả. Cô ở đây, bên cạnh anh, trong nhà anh, “mà đó cũng là nhà của em nữa”, cô lâm vào một hoàn cảnh khó khăn và anh giúp đỡ cô, “ đó là việc người ta vẫn làm trong thế giới văn minh, dù cho việc đó có những điều bất trắc”. Đối với anh, cho một người ăn mày một đô la khi đi từ siêu thị ra là một việc dễ dàng chẳng phải mất gì cả. “Khi ta cho cái phần nhỏ nhoi mà ta có, đó mới thực sự là cho”. Cô không biết nhiều về anh, nhưng anh kiên quyết đi đến cùng dù phải trả giá như thế nào đi nữa.
Anh yêu cầu cô để cho anh được quyền giúp đỡ cô, anh nhấn mạnh rằng điều duy nhất mà cô còn có thể làm được ở cuộc đời thật này, đó là biết chấp nhận sự giúp đỡ. Nếu cô cho rằng anh chưa suy nghĩ thật kỹ khi dấn thân vào câu chuỵên này thì cô hoàn toàn có lý. Anh chẳng hề suy nghĩ gì cả. “Bởi vì trong khi ta tính toán, ta phân tích mặt lợi và mặt hại, thì cuộc đời trôi qua, và chả có gì xảy ra được cả” – Anh chưa biết là bằng cách nào, nhưng chúng mình sẽ kéo em ra khỏi tình trạng này. Nếu em cần phải chết thì việc đó đã xảy ra rồi, anh ở đây chỉ là để giúp em một tay thôi.
Anh kết luận anh bằng cách yêu cầu cô chấp nhận kế hoạch của anh, nếu không phải là vì cô thì cũng vì những người mà cô sẽ chữa bệnh trong vài năm tới.
- Lẽ ra anh có thể làm luật sư được đấy.
- Lẽ ra anh phải làm bác sĩ cơ – Tại sao anh không làm bác sĩ ?
- Tại mẹ anh mất quá sớm.
- Khi đó anh mấy tuổi ?
- Quá sớm, anh thật sự không muốn nói đến chuyện này một tí nào cả – Tại sao anh lại không muốn nói ?
Anh bèn lưu ý cô rằng cô là sinh viên nội trú chứ không phải nhà phân tích tâm lý. Anh không muốn nói về chuyện ấy vì đó là một chuyện quá đau lòng đối với anh và anh cảm thấy rất buồn mỗi khi nhắc đến chuyện này. “Quá khứ là quá khứ, chỉ có vậy thôi”. Bây giờ anh lãnh đạo một công ty kiến trúc. Anh rất hạnh phúc trong công việc.
- Anh yêu thích công việc của anh và những người cùng làm việc với anh.
- Đó là khu vườn bí mật của anh đấy à ?
- Không, một khu vườn thì có gì là bí mật, hoàn toàn trái lại, đó là một tặng vật mới đúng. Đừng cố hỏi nữa, đó là một cái thuộc về riêng anh.
Anh mất mẹ khi còn rất ít tuổi, mất cha còn sớm hơn nữa. Bố mẹ đã cho anh cái quý nhất của họ, thời gian mà họ có thể có. Đời anh là như vậy, nó có những thuận lợi và bất lợi của nó.
- Anh vẫn thấy đói lắm, tuy rằng chúng mình hiện không ở Sydney, vì vậy anh đi làm mấy quả trứng với thịt muối để ăn đây.
- Sau khi bố mẹ anh mất thì ai nuôi anh?
- Em có bướng bỉnh không đấy ?
- Không, không một tí nào cả.
- Nhưng chuyện này có thú vị gì đâu. Mặc kệ nó, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.
- Có chứ, đối với em việc đó rất đáng quan tâm.
- Cái gì làm em quan tâm ?
- Cái xảy ra trong đời anh khiến anh có khả năng làm như vậy.
- Khả năng làm gì ?
- Tung hê tất cả để quan tâm đến cái bóng của một phụ nữ mà anh không quen biết, và thậm chí lại không phải vì chuyện trai gái nữa chứ, điều đó kích thích óc tò mò của em.
- Em đừng có phân tích tâm lý của anh, anh không muốn mà cũng không cần điều đó. Chẳng hề có một vùng tối nào cả, em hiểu không ? Có một quá khứ với tất cả những gì cụ thể và xác định nhất, bởi vì đó là quá khứ.
- Như vậy, em không có quyền được biết về anh ?
- Có chứ, em có quyền, tất nhiên là em có quyền, nhưng em đang muốn biết về quá khứ của anh đấy chứ, đâu phải là về anh.
- Chuyện đó khó nghe đến thế cơ à ?
- Không, chuyện đó có tính chất riêng tư, nó chẳng vui vẻ gì, dài dòng, đó không phải là đề tài để nói chuyện – Mình có phải đi chuyến tàu nào đâ mà vội. Mình vừa làm một mạch hai ngày hai đêm liên tục về hôn mê, mình có thể tạm nghỉ một chút được.
- Lẽ ra em phải làm luật sư !
- Vâng, nhưng em lại là bác sĩ ! Trả lời em đi.
Anh lấy công việc làm cớ thoái thác. Anh không có thời gian để trả lời cô. Không nói một lời, anh ăn nốt món trứng, đặt đĩa vào bồn rửa bát rồi lại ngồi vào bàn làm việc. Anh quay về phía Lauren đang ngồi trên đi văng.
- Trong đời anh có nhiều phụ nữ không ?- cô hỏi mà không ngẩng đầu lên – Khi người ta yêu, người ta không tính !
- Và anh thì không cần bác sĩ tâm lý chứ gì ! Vậy những người đáng tính đến thì anh có nhiều không ?
- Thế em thì sao ?
- Em là người đặt câu hỏi cơ mà.
Anh trả lời rằng anh từng có ba mối tình, một của thời niên thiếu, một của thời trai trẻ và một khi đã ”bớt trẻ” và đang trở thành đàn ông nhưng vẫn chưa phải là đàn ông hẳn, chứ nếu không thì họ vẫn còn đang ở bên nhau. Cô cho rằng câu trả lời như vậy là đúng luật chơi, nhưng muốn biết ngay lập tức khắc tại sao chuyện đó không thành. Anh nghĩ rằng tại vì anh quá cứng nhắc. “Quá sở hữu ?”, cô hỏi, nhưng anh nhấn mạnh từ cứng nhắc.
- Mẹ anh đã nhồi vào đầu anh những chuyện tình yêu lý tưởng, thực là một khuyết tật nặng khi ta có những lý tưởng trong đầu.
- Tại sao ?
- Điều đó đặt ra chuẩn mực rất cao – Đối với người kia ?
- Không, đối với chính mình.
Cô muốn anh nói rõ hơn nhưng anh muốn lẩn tránh vì sợ “ nhai lại những điều cũ rích và thành ra lố bịch”. Cô đề nghị anh cứ thử xem. Anh biết mình chẳng có cơ hội nào để kéo cô ra khỏi đề tài này, vì vậy anh đành chọn làm theo ý cô.
- Nhận diện hạnh phúc khi nó ở dưới chân ta, đủ dũng cảm và quyết tâm hạ mình xuống đón nhận hạnh phúc vào tay mình…và gìn giữ nó. Đó là trí tuệ của trái tim. Trí tuệ mà không có phần trái tim trong đó thì chỉ là logic và không có mấy giá trị.
- Vậy tức là cô ấy đã bỏ anh !
Arthur không trả lời.
- Và anh vẫn chưa phục hồi hẳn.
- Có chứ, anh đã hồi phục, nhưng anh cũng có ốm đâu.
- Anh đã không biết yêu cô ấy à ?
- Chẳng có ai là sở hữu được hạnh phúc hoàn toàn, thỉnh thoảng ta may mắn có được một hợp đồng, và trở thành người thuê thôi. Phải trả tiền thuê hết sức đều đặn, người ta thường để bị mất hợp đồng rất nhanh.
- Những điều anh nói nghe đáng yên lòng quá nhỉ ?
- Ai cũng sợ đời thường, như thể đó là một định mệnh dẫn đến buồn chán, thói quen, anh thì không tin vào định mệnh này…
- Thế anh tin cái gỉ ?
- Anh tin đời thường là nguồn gốc của sự đồng cảm, chính ở đó mà trái với thói thường ta có thể sáng tạo ra cái xa hoa và tầm thường, cái quá khổ và cái chừng mực.
Anh nói về những trái cây không được hái, bị để quên rồi rữa ra dưới đất. “ Có những mật ngọt của hạnh phúc không bao giờ được nếm, do lơ là, do thói quen, do thành kiến và tự phụ. Anh tin vào những tình cảm say đắm đi theo hướng trở nên sâu sắc hơn.
Đối với Arthur, không có gì trọn vẹn hơn là một cặp tình nhân, với thời gian biết chấp nhận để cho sự trìu mến lấn chỗ của tình yêu say đắm, nhưng làm sao mà đạt được như vậy khi người ta có khuynh hướng thích cái tuyệt đối ? Đối với anh không có gì là sai lầm khi chấp nhận lưu giữ trong mình một phần của tuổi thơ, một phần mơ mộng.
- Chúng ta kết cục thì trở thành những người khác nhau, nhưng lúc đầu ai cũng từng là trẻ con cả. Thế còn em, em đã yêu rồi chứ ?
- Anh có biết những người chưa từng yêu bao giờ không ? Anh muốn biết em đã yêu chưa à ? Không , có và không.
- Đời em có nhiều điều trái ý lắm sao?
- Tỉ lệ với tuổi em thôi, ừ cũng không ít đâu.
- Xem ra em cũng không phải là người hay chuyện nhỉ, người đó là ai vậy ?
- Anh ta chưa chết : 38 tuổi làm điện ảnh, đẹp trai, ít có thời gian rảnh, hơi ích kỷ, tuýp đàn ông lý tưởng.
- Thế rồi sao ?
- Thế rồi cách đến hàng nghìn năm ánh sáng cái mà anh mô tả về tình yêu.
- Mỗi người mỗi cảnh, em biết đấy! Điều quan trọng là cắm rễ của mình vào mảnh đất nào phù hợp – Bao giờ anh cũng ví von ẩn dụ như thế à ?
- Thường xuyên, đối với anh cách đó làm cho mọi việc dễ nói hơn. Thế còn câu chuyện của em thì sao ?
Cô đã chia sẻ bốn năm trong đời với nhà điện ảnh của mình, bốn năm với một câu chuyện đứt đoạn và chắp nối, trong đó các nhân vật xâu xé nhau rồi hàn gắn lại không biết bao nhiêu lần, cứ như là đời có kịch tính thì sẽ phong phú hơn. Cô đánh giá mối quan hệ này là ích kỷ và không có gì hay ho cả, được duy trì bởi sự đam mê xác thịt. “Em có phải là người chú trọng thể xác không ?” anh hỏi. Cô cho đây là một câu hỏi trắng trợn.
- Em không nhất thiết phải trả lời.
- Nhưng em cũng có định trả lời đâu ! Tóm lại, anh ta cắt đứt hai tháng trước khi xảy ra tai nạn. Càng tốt cho anh ta, ít nhất thì bây giờ anh ta cũng không phải chịu trách nhiệm gì cả.
- Em có tiếc không ?
- Không, lúc câu chuyện tan vỡ thì em có tiếc, nhưng bây giờ em tự nhủ rằng một trong những phẩm chất cơ bản để sống thành đôi là tính độ lượng Cô đã phát chán vì những câu chuyện tình luôn luôn kết thúc vì những nguyên nhân như nhau. Nếu như có những người với tuổi tác mất dần đi lý tưởng, thì Lauren hoàn toàn ngược lại. Càng lớn tuổi hơn thì cô càng có xu hướng lý tưởng chủ nghĩa hơn. “Em tự nhủ rằng để có tham vọng chia sẻ một khoảng đời sống thành đôi thì cần phải ngừng tin và ngừng làm cho người khác tin rằng ta đang bắt đầu một câu chuyện nghiêm túc, nếu như ta chưa thực sự sẵn sàng để cho. Hạnh phúc chẳng dễ mà đạt được. Hoặc anh là người cho, hoặc anh là người nhận. Em cho trước khi nhận nhưng em đã dứt khoát với những kẻ ích kỷ, những người phức tạp và những người quá hà tiện nên không dám đụng đến những ước muốn và những hy vọng của mình.” Kết cục cô đã chấp thuận rằng giờ là lúc phải thừa nhận những chân lý riêng của mình và xác định cái mà mình mong đợi ở cuộc sống. Arhtur cho rằng cô dùng những lời quá mạnh. “ Em đã bị cuốn hút quá lâu bởi cái trái ngược với mơ ước của em, cái đối cực với những điều có thể làm cho em hạnh phúc, có vậy thôi”, cô trả lời.
Cô muốn đi dạo ngoài trời và cả hai cùng đi. Arthur lái xe đưa họ ra Ocean Drive.
- Anh thường thích dạo chơi trên bờ biển-anh nói để phá vỡ sự yên lặng kéo dài.
Lauren không trả lời ngay lập tức, cô nhìn đăm đăm về phía chân trời. Cô níu lấy tay Arthur.
- Chuyện gì đã xảy ra trong đời anh vậy ?
- Tại sao lại có câu hỏi này ?
- Tại vì anh không giống những người khác.
- Anh có hai cái mũi làm em khó chịu hay sao ?
- Chẳng có gì làm em khó chịu cả nhưng anh khác người.
- Khác người ? Anh không tự cảm thấy mình khác người, thế khác chỗ nào, khác ai?
- Anh rất thanh thản !
- Đó là khuyết điểm à ?
- Không, hoàn toàn không, nhưng điều đó làm cho người ta ngại. Có vẻ như chẳng cái gì có thể gây thành vấn đề cho anh được cả.
- Đó là bởi vì anh thích tìm kiếm các giải pháp cho nên anh không sợ các vấn đề.
- Không, còn có chuyện gì khác nữa.
- Lại thấy TTT của tôi đây rồi.
- TTT của anh là cái gì vậy ?
- Thầy thuốc Tâm lý Tại chỗ của anh.
- Anh có quyền không trả lời nhưng em có quyền cảm thấy các chuyện, và em không biến chuyện đó thành một cuộc thẩm vấn.
- Chuyện với trò gì mà cứ như một đôi đã cũ lắm rồi thế này. Anh chẳng có gì phải che dấu cả, Lauren, không có vùng tối nào, không có khu vườn bí mật, không có những chấn thương tinh thần. Anh chỉ có thế này thôi, với đầy khuyết điểm.
Anh không đặc biệt tự yêu mình, nhưng cũng chẳng tự ghét mình, anh thích cách sống của mình, tự do và không phụ thuộc vào những lề thói quy định. Có thể đó chính là điều mà cô cảm thấy. “ Anh không thuộc về một hệ thống nào cả, anh luôn luôn cố gắng chống lại điều đó. Anh gặp gỡ những người mà anh yêu mến, anh đi những nơi anh muốn đi, anh đọc một cuốn sách vì thấy nó hấp dẫn đối với anh chứ không phải vì “nhất thiết phải đọc”, và cả đời anh là như thế.” Anh làm cái anh muốn mà không đặt ra hàng ngàn câu hỏi “tại sao” và “như thế nào”, “ và anh không phức tạp hoá đời mình bởi những cái còn lại”.
- Em không muốn phức tạp hoá đời anh.
Cuộc nói chuyện được tiếp tục sau đó chút ít. Họ bước vào gian phòng khách ấm áp của một khách sạn. Arthur uống cappucino và nhấm nháp bánh xốp.
- Anh ưa nơi này vô cùng, anh nói- ở đây có không khí gia đình, anh thích ngắm các gia đình lắm.
Trên chiếc đi văng có một chú bé chừng tám tuổi đang ngồi trong vòng tay mẹ. Người mẹ cầm một quyển sách to mở rộng và kể cho con nghe những hình ảnh mà hai mẹ con đang cùng xem. Ngón trỏ trên bàn tay trái của người mẹ cọ vào má chú bé một cách khẽ khàng và âu yếm. Khi chú bé cười, hai lúm đồng tiền hiện ra như hai mặt trời nhỏ. Arthur nhìn họ chăm chú hồi lâu – Anh nhìn gì thế ? Lauren hỏi.
- Một khoảnh khắc hạnh phúc thật sự.
- Ở đâu vậy ?
- Chú bé kia kìa. Em nhìn vẻ mặt nó mà xem, nó ở trung tâm thế giới, một thế giới của riêng chú.
- Điều đó gợi cho anh những kỉ niệm phải không ?
Arhtur mỉm cười thay cho câu trả lời. Cô muốn biết trước kia hai mẹ con anh có tâm đầu ý hợp với nhau không.
- Mẹ anh mất hôm qua, hôm qua của nhiều năm trước. Em biết không cái làm cho anh ngạc nhiên nhất sau hôm mẹ anh mất là các ngôi nhà vẫn ở yên một chỗ, bên những đường phố đầy ôtô, những chiếc ôtô vẫn tiếp tục lăn bánh và những người đi bộ vẫn tiếp tục bước đi, có vẻ như họ hoàn toàn không biết rằng thế giới của anh vừa biến mất. Anh thì anh biết, do có một sự trống rỗng ập xuống đời anh như ập xuống một cuộn phim chụp hỗn độn. Bởi vì thành phố đột nhiên ngưng hẳn tiếng ồn, cứ như thế trong một phút tất cả các ngôi sao cùng vỡ tan ra và tắt ngấm đi. Ngày mẹ anh mất, anh thề vời em là điều này có thật, lũ ong trong vườn không bay ra khỏi tổ, không có con nào hút mật ở vườn hồng, y như là chúng cũng biết ấy. Anh thèm được như chú bé kia, chỉ dăm phút thôi, nép mình trong vòng tay của mẹ nghe giọng nói của mẹ vỗ về ! Sống lại cái cảm giác run rẩy nhè nhẹ chạy dọc sống lưng khi mẹ ru anh ngủ hồi anh còn nhỏ, bàn tay mẹ vuốt vuốt dưới cằm anh. Chẳng điều gì có thể xảy ra với anh được nữa, cả những trò quấy nhiễu của thằng Steven Hacchenbach cao to ở trường, những tiếng quát tháo của thầy giáo Morton mắng mỏ anh không thuộc bài, lẫn cái mùi hăng hắc khó chịu ở nhà ăn. Anh sẽ nói cho em biết vì sao anh “thanh thản” như em bảo. Đấy là vì người ta không thể sống vì tất cả mọi thứ, do vậy điều quan trọng là sống vì “cái cốt yếu” và mỗi người chúng ta đều có “cái cốt yếu” của mình.
- Em ước rằng trời nghe thấy điều anh nói đây đối với chuyện của em : cái cốt yếu của em hãy còn ở phía trước.
- Chính vì vậy mà chúng ta không từ bỏ “cái cốt yếu” này. Ta về tiếp tục làm việc thôi.
Arthur trả tiền và họ đi ra bãi đậu xe. Trước khi anh ngồi vào ôtô, Lauren hôn lên má anh “cảm ơn anh vì tất cả”, cô nói. Arthur mỉm cười, đỏ mặt lên và mở cửa xe không thốt một lời.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 6

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 6

Tiệm ăn dành cho khách du lịch nằm trên vách đá chìa ra biển Thái Bình Dương. Trong phòng gần như đã chật kín hết chỗ ngồi và phía trên quầy rượu có đặt hai chiếc ti vi để khách ăn có thể theo dõi hai trận đấu bóng chày. Các cuộc cá cược đang diễn ra hối hả. Họ ngồi vào bàn phía sau khoang cửa kính.
Anh đang định đặt một ly rượu cabernet-sauvignon thì bất chợt cảm thấy rùng mình, anh nhận thấy cô đang dùng bàn chân trần cọ khẽ vào anh, nụ cười đắc thắng trên môi, cặp mắt tinh nghịch. Giật nảy mình, anh chộp lấy mắt cá chân cô, và vuốt lên đến tận đùi cô :
- Tôi cũng cảm thấy cô đấy !
- Tôi muốn kiểm tra cho chắc.
- Cô có thể chắc được rồi.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 5

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 5

Arthur ra khỏi ôtô và bấm hai hồi chuông ngắn gọn. Một phụ nữ nhỏ bé, cặp mắt đóng khung trong cái kính gọng đồi mồi ra mở cửa cho anh. Cô ta hé cửa và hỏi anh muốn gì. Anh xoay xở bằng mức tốt nhất mà anh có thể với câu chuyện của mình. Cô y tá cho anh biết rằng ở đây có nội quy thì hẳn để thi hành nó, anh chỉ có việc trở lại đây ngày mai thôi, và hoãn chuyến đi của anh lại.
Arthur van xin, viện cớ là ngoại lệ củng cố cho nguyên tắc. Đến lúc anh đã sẵn sàng đầu hàng, trong lòng ngán ngẩm, thì thấy cô y tá có vẻ nao núng, nhìn đồng hồ rồi rốt cục nói với anh. “ Tôi phải đi một vòng thăm bệnh nhân đây, anh đi theo tôi, tuyệt đối không làm ồn, không đụng chạm vào đâu hết và mười lăm phút sau thì anh đi khỏi đây”. Anh cầm tay cô y tá lên hôn để tỏ lòng cám ơn. “Ở Mêhicô, tất cả các anh đều như vậy à ?”, cô y tá hỏi, miệng thoáng một nụ cười. Cô để cho anh vào bên trong và bảo anh đi theo cô. Họ ra thang máy và đi thẳng lên tầng năm.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 4

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 4

Mùa đông 1996 Arthur dùng điều khiển từ xa để mở cửa gara và đỗ xe ôtô vào đó. Anh đi theo lối cầu thang trong vào căn hộ mới của mình. Anh dùng chân dập cửa lại, đặt túi xuống, cởi áo măng tô và ngồi phịch vào đi văng. Giữa phòng khách, chừng hai chục thùng các tông vứt ngổn ngang nhắc anh nhớ đến những công việc phải làm. Anh cởi bỏ bộ comlê ra, mặc vào cái quần bò và miệt mài tháo dỡ những thùng đồ, xếp những quyển sách trong các thùng lên giá sách. Sàn gỗ kêu ken két dưới bước chân anh. Đến lúc rất khuya, khi đã xếp xong tất cả, anh bèn gập bỏ những vỏ hộp các tông lại, cho chạy máy hút bụi và dọn nốt cái bếp. Xong xuôi, anh ngắm nghía tổ ấm mới của mình.” Mình phải xả cho nguội bớt người đi một chút mới được”, anh tự nhủ. Đi vào buồng tắm, anh do dự không biết nên dùng vòi hoa sen hay dùng bồn tắm. Quyết định dùng bồn tắm, anh vặn vòi nước, bật cái đài nhỏ trên lò sưởi gần tủ quần áo đựng quần áo bằng gỗ, cởi quần áo ra và bước vào bồn tắm, thở dài nhẹ nhõm.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 3

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 3

Bác sĩ Fernstein đi ra khép lại cửa phòng, ông nhấc máy điện thoại, lưỡng lự đặt máy xuống, bước vài bước về phiá cửa sổ, rồi lại đột ngột nhấc điện thoại lên. Ông yêu cầu cho ông nói chuyện với phòng mổ. Ngay lập tức có một giọng máy trả lời ở đầu máy bên kia.
- Fernstein đây, các anh chuẩn bị đi, mười phút nữa ta có một ca mổ, tôi sẽ bảo mang bệnh án đến cho các anh.

NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ: CHƯƠNG 2

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 2


Lauren bắt đầu lái xe đi chầm chậm để khỏi làm hàng xóm thức giấc. Green Street là một phố xinh xắn có cây cối và những ngôi nhà nhỏ hai bên đường. Ở đây, mọi người quen biết nhau như trong một cái làng. Qua sáu ngã tư rồi ra tới Van Nees, một trong hai trục đường lớn chạy xuyên qua thành phố, cô chuyển sang tốc độ cao hơn. Ánh sáng ban mai nhợt nhạt mỗi lúc lại hồng lên làm lộ ra dần dần cảnh sắc rực rỡ của thành phố. Chiếc xe lao đi vun vút trên những đường phố vắng tanh. Lauren nhấm nháp cảm giác say ngây ngất của khoảnh khắc này. Những con đường dốc của San Francisco tạo điều kệin hết sức thuận lợi cho cái cảm giác chóng mặt ấy.

Nếu em không phải một giấc mơ: Chương 1

Nếu em không phải một giấc mơ
Tác Giả:Marc Levy
Dịch Thuật: Lê Ngọc Mai
Chương 1

Mùa hè 1996 Trên chiếc bàn đầu giường làm bằng gỗ màu sáng, cái đồng hồ báo thức nhỏ vừa mới reo lên. Năm giờ rưỡi sáng, căn phòng tràn ngập một ánh sáng vàng óng ả mà chỉ những buổi bình minh ở San Francisco mới có.
Cả nhà đang ngủ, con chó Kali nằm trên tấm thảm to, Lauren cuộn tròn trong chăn bông trên chiếc giường rộng.
Vẻ ấm áp dịu dàng lan toả làm cho căn hộ của Lauren đẹp một cách bất ngờ. Nằm trên tầng cao nhất của môt ngôi nhà xây kiểu thời Victoria ở Green Street, căn hộ có một phòng khách liền bếp kiểu Mỹ, một phòng thay quần áo, môt phòng ngủ rộng và một buồng tắm thênh thang có cửa sổ. Sàn nhà lát bằng những phiến gỗ to màu vàng, sàn trong phòng tắm thì được sơn trắng kẻ ô đen. Những bức tường trắng được trang hoàng bằng các bức hoạ cũ mua ở các galerie Union Street, trần nhà viền một đường kẻ chỉ bằng gỗ chạm trổ rất thanh thoát bởi bàn tay của một người thợ mộc tài năng hồi đầu thế kỷ và được Lauren sơn lại thành màu caramen.
Vài tấm thảm dừa bện sợi đay đặt quanh mấy góc phòng khách, phòng ăn và cạnh lò sưởi. Đối diện lò sưởi một chiếc đivăng to đùng bọc vải mộc như mời mọc ngồi vào nghỉ ngơi. Trên tủ tường, giá sách có đặt mấy chiếc đèn xinh xắn với những chụp đèn xếp nếp, những đồ được mua trong vòng ba năm qua.
Đêm trôi qua thật nhanh. Là sinh viên y khoa nội trú tại bệnh viện Memorial San Francisco, Lauren đã phải kéo dài ca trực của cô lâu hơn hẳn hai mươi tư giờ thường lệ, do lúc đêm khuya có các nạn nhân của một đám cháy lớn được đưa đến. Những chiếc xe cứu thương đầu tiên lao vào khu cấp cứu mười phút trước lúc đổi ca và cô đã lập tức tiến hành phân loại để chuyển những nạn nhân trước nhất vào các phòng khác nhau, trong khi những người cùng ê kíp với cô nhìn nhau chán nản. Bằng một phương pháp điêu luyện, cô khám mỗi bệnh nhân mất có vài phút rồi phát cho họ những mảnh giấy thay đổi màu sắc tuỳ theo tình trạng trầm trọng hay ít hay nhiều của họ, sơ thảo chẩn đoán bệnh trạng, viết đơn cho họ đi làm những xét nghiệm ban đầu và hướng dẫn các hộ lý đưa bệnh nhân vào những phòng thích hợp. Công việc phân loại mười sáu người nhập viện từ mười hai giờ đêm đến mười hai giờ mười lăm kết thúc vào đúng mười hai giờ rưỡi đêm, và các bác sĩ phẫu thuật, được gọi đến khẩn cấp, đã có thể tiến hành những ca mổ đầu của cái đêm dài này từ lúc một giờ kém mười lăm.
Lauren làm phụ tá cho bác sĩ Fernstein trong hai ca mổ liên tiếp, cô chỉ chịu về nhà khi bác sĩ ra lệnh dứt khoát bằng cách cảnh cáo cô rằng sự mệt mỏi có thể làm cô lầm lẫn và điều đó rất nguy hiểm cho người bệnh.
Nửa đêm, cô ngồi vào sau tay lái của chiếc xe Triumph, rời bãi đậu xe của bệnh viện, phóng như bay về nhà qua những đường phố vắng tanh, vắng ngắt. “Mình quá mệt và mình phóng quá nhanh”, chốc chốc cô lại tự nhủ như vậy để chống lại cơn buồn ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện trở lại khoa cấp cứu giữa những phòng bệnh ồn ào là cô lại thấy người tỉnh táo.
Cô bấm điều khiển từ xa để mở cửa gara, cất chiếc xe ôtô cũ vào đó. Đi xuyên qua hành lang bên trong, cô nhảy bốn bậc lên cầu thang chính và bước vào nhà, thở phào nhẹ nhõm.
Kim đồng hồ quả lắc phía trên lò sưởi chỉ hai giờ rưỡi. Lauren cởi bỏ quần áo ngay giữa phòng khách. Không mặc gì trên người, cô vào bếp pha một cốc chè. Những chiếc lọ đặt trên giá đựng đủ loại chè khác nhau, như thể mỗi một thời điểm trong ngày phải có một hương vị riêng của nó. Cô đặt chén chè lên chiếc bàn đầu giường, chui vào trong chăn và ngủ thiếp đi ngay. Ngày mới qua quá dài, và ngày sắp tới lại có việc cần dậy sớm. Lợi dụng hai ngày được nghỉ tình cờ rơi vào đúng cuối tuần, cô đã nhận lời mời đến chơi chỗ mấy người bạn ở Carmel. Mặc dù sự mệt mỏi tích tụ cho cô cái quyền hết sức chính đáng được dậy trưa, nhưng không điều gì có thể làm cô bỏ thói quen dậy sớm. Lauren rất mê những buổi bình minh ở nơi này, trên con đường chạy ven biển Thái Bình Dương và nối San Francisco với vịnh Monterey. Nửa thức nửa ngủ, cô quờ tay ấn nút tắt chuông đồng hồ báo thức. Đưa cả hai tay nắm chặt lên giụi mắt, cô nhìn con chó Kali đang nằm trên tấm thảm.
- Đừng có nhìn tao như thế, tao không còn là người hành tinh này nữa đâu.
Nghe thấy giọng nói của cô, con chó vội vã chạy lăng xăng quanh giường rồi đặt đầu lên bụng cô chủ. “Này con gái, tao bỏ rơi mày hai ngày nhé. Quãng mười một giờ mẹ tao sẽ ghé qua đón mày. Dịch ra nào, tao dậy đây, tao sẽ cho mày ăn”.
Lauren duỗi chân, vươn tay, ngáp rõ dài rồi chụm nhảy bật dậy.
Vừa lấy tay vuốt tóc, cô vừa đi vào bếp, mở tủ lạnh, ngáp cái nữa rồi lấy ra bơ, mứt, bánh mì, hộp đồ ăn cho chó, một gói giăm bông Parme đã mở sẵn, một miếng phomát Hà Lan, một hộp mứt quả táo, hai hộp sữa chua, một ít ngũ cốc rang giòn, nửa quả bưởi; nửa quả còn lại thì để ở ngăn dưới của giá đựng đồ ăn. Kali vừa nhìn cô chủ vừa lắc đầu nhiều lần. Lauren trợn mắt dọa con chó và kêu lên:
- Tao đói !
Như thường lệ, cô bắt đầu bằng việc chuẩn bị bữa sáng cho con vật cưng trong một cái gamen to bằng đất nung.
Sau đó, cô xếp đồ ăn cho mình vào một cái khay rồi mang ra bàn làm việc. Từ chỗ này, cô có thể khẽ quay đầu để ngắm nhìn Saussalito và những ngôi nhà mọc trên những quả đồi của nó, cầu Golden Gate kéo dài như một vạch nối giữa hai phía của vịnh, cảng đánh cá Tiburon và những mái nhà nối tiếp nhau như những bậc thang ra đến tận khu Marina. Cô mở toang cửa sổ, thành phố yên tĩnh tuyệt đối. Chỉ có tiếng còi u u của những chiếc tàu lớn chở hàng đi Trung quốc hoà với tiếng kêu của lũ hải âu là đệm nhịp cho không khí mơ màng uể oải của buổi sáng này. Lauren vươn vai lần nữa rồi tấn công vào bữa sáng ngồn ngộn đồ ăn với vẻ ngon miệng hết sức. Hôm qua cô không ăn tối do không có thời gian. Tranh thủ mấy phút giữa ba đợt tiếp nhận bệnh nhân, cô đã định ăn vội một miếng xăng wuých, nhưng lần nào cái máy nhắn tin của cô cũng réo lên gọi cô đến một ca cấp cứu mới. Chả thế mà lỗi lần có người hỏi Lauren về nghề nghiệp của cô, bao giờ cô cũng trả lời bằng đúng một câu : “cấp tốc”. Ngốn ngấu xong gần hết bữa đại tiệc của mình; cô đặt cái khay rửa bát rồi đi vào buồng tắm.
Cô lấy ngón tay vuốt lên những chớp cửa để khép lại, cởi chiếc sơ mi vải bông trắng ra rồi đứng vào dưới vòi hoa sen. Tia nước ấm phun mạnh làm cô tỉnh hẳn ngủ.
Tắm xong, cô lấy một chiếc khăn bông cuộn quanh mình, để hở đùi và ngực.
Đứng trước gương, cô bĩu môi, quyết định chỉ trang điểm nhẹn nhàng, mặc vào người một cái quần bò, áo polo, rồi cởi quần bò ra, mặc váy ngắn, cởi váy ngắn, mặc lại quần bò. Cô mở tủ lấy ra một cái túi bằng vải bạt, ném vào đó vài thứ lặt vặt, những đồ vệ sinh cá nhân, và cảm thấy đã hoàn toàn sẵn sàng cho chuyến đi chơi cuối tuần. Quay người lại, cô nhìn quang cảnh bừa bộn trong nhà, quần áo vứt trên sàn, khăn tắm quẳng mỗi nơi một cái, bát đĩa bẩn trong bồn rửa bát, chăn đệm lộn xộn; bằng một vẻ hết sức dứt khoát, cô hướng về tất cả những đồ vật này, cất tiếng nói to, dõng dạc :
- Không ý kiến, không than phiền gì hết, ngày mai ta sẽ về sớm và sẽ dọn dẹp đâu ra đấy!
Rồi cô chộp lấy một cái bút chì và một mảnh giấy, thảo ra mẩu thư sau rồi dính nó lên trên cửa tủ lạnh bằng một cục nam châm to hình con ếch :
Mẹ giữ hộ con chó nhé, nhớ đừng có dọn dẹp gì đấy, khi nào về con sẽ làm tất.
Con sẽ đi thẳng đến chỗ mẹ để đón Kali vào quãng 5 giờ ngày chủ nhật. Yêu mẹ, cô bác sĩ cưng của mẹ.
Cô khoác áo măng tô, dịu dàng xoa đầu con chó, thơm lên trán nó rồi dập cửa khoá nhà lại.
Cô bước xuống những bậc cầu thang to, đi ra phía ngoài để ra gara, và gần như nhảy phóc vào cỗ xe cũ kỹ của mình.
- Đi rồi, thế là đi được rồi đây,- cô lặp đi lặp lại. -Thật không thể tin được, cứ như có phép màu, bây giờ chỉ cần cái xe này nó vui lòng khởi động cho thôi. Nếu mày lại giở trò ho khụ lên một tiếng rồi tắt ngấm thì tao sẽ tưới xi rô vào động cơ của mày rồi ném mày ra đống sắt vụn, tao sẽ thay mày bằng một cái ôtô mới chạy hoàn toàn bằng điện, không cần bộ phận khởi động và không nhõng nhẽo lúc sáng sớm trời lạnh, hy vọng là mày hiểu rồi chứ ? Nổ máy.
Rõ ràng là những lời của cô chủ đã gây ấn tượng rất mạnh cho chiếc xe Ănglê cũ kỹ, bởi vì động cơ của nó nổ vang ngay lập tức. Một ngày tốt đẹp hứa hẹn bắt đầu

Nếu em không phải một giấc mơ

Nếu em không phải một giấc mơ (nguyên tác tiếng Pháp: Et si c'était vrai...), còn có bản dịch khác mang tên Và nếu như chuyện này là có thật, là tiểu thuyết đầu tay của nhà văn Pháp Marc Levy, xuất bản năm 1999. Tác phẩm được dịch sang tiếng Anh (If Only It Were True) vào năm 2001 và được chuyển thể thành bộ phim Mỹ Hồn yêu (Just Like Heaven, có nghĩa là "giống như Thiên Đường") vào năm 2005.


- Nếu em không phải một giấc mơ:

Một câu chuyện tình yêu kì lạ và huyền ảo như một giấc mơ tại thành phố San Francisco. Lauren - người nữ bác sĩ nội trú - đã phải nằm trong phòng hậu phẫu của bệnh viên bởi cơn hôn mê kéo dài sau một tai nạn trên đường đi làm. Sáu tháng sau, Arthur - người kiến trúc sư trẻ thuê lại căn hộ của cô đã nhìn thấy linh hồn cô gái đang ngồi say sưa theo điệu nhạc trong tủ áo. Arthur ban đầu không thể nào tin được câu chuyện, nhưng dần dần anh đã thấy được linh hồn cô gái này đang bơ vơ, khao khát có được một người bạn, một người lắng nghe những tâm sự của mình. Cùng với thời gian, sự đồng điệu tâm hồn đã khiến cho hai người trở nên gắn bó và tình yêu đến như một lẽ tự nhiên. Nhưng cuộc sống yên bình của họ đã bị ngăn cản khi những người thân của Lauren đã quyết định để cho cô ra đi mãi mãi sau những tháng dài bất tỉnh trên giường bệnh. Arthur đã quyết định làm một việc liều lĩnh: đánh cắp thân thể của Lauren khỏi bệnh viện và đưa cô trở về ngôi nhà cũ của anh. Họ sống cạnh nhau như trong một tuần trăng mật đầy hạnh phúc. Khi bị một thanh tra cảnh sát phát hiện ra việc làm của mình, Arthur đành đưa cơ thể Lauren trở lại bệnh viện và như có phép màu, cô gái đã tỉnh lại.


Nhận định:

Nếu em không phải một giấc mơ là một câu chuyện hấp dẫn trước hết bởi tình huống truyện độc đáo: một linh hồn và một người bình thường yêu nhau. Nhưng độc giả sẽ không chỉ say mê theo dõi những sự kiện sẽ xảy đến với mối quan hệ đó mà họ sẽ được tiếp nhận dần dần những suy ngẫm của tác giả - một con người từng trải - về cuộc sống, về tình yêu, gia đình. Và chúng ta có thể nhận thấy, hơn tất cả tình yêu sẽ là sức mạnh giữ con người sống mãi, ngay cả khi bạn đã bước tới ranh giới của sự sống và cái chết hay đã vĩnh viễn bước ra khỏi thế giới. Những bài học nhân sinh đó không bị biến thành những lời lẽ giáo điều khô khan mà đã được thể hiện một cách khéo léo thông qua những câu chuyện, những mẩu đối thoại, những hồi tưởng, những lá thư được đan cài một cách uyển chuyển trong nhau. Nếu em không phải là một giấc mơ là cuốn sách lãng mạn được viết ra bằng một giọng văn giản dị, dịu dàng như một bài thơ và khiến người đọc không thể nào quên.


"Đơn giản là một cuốn tiểu thuyết kì diệu"
- New York Post -

"Một vở kịch gợi cảm, được xây dựng chặt chẽ như một bộ phim Hollywood"
- Cosmopolitan -

"Đây là một cuốn sách mà tác giả của nó, một kiến trúc sư người Pháp ở San Francisco, đã khiến Hollywood sôi sục"
- Publisher Weekly -

"Một câu chuyện quyến rũ về tình yêu sẽ vượt qua tất cả, kể cả cơn hôn mê khiến hồn lìa khỏi xác…"
- School Library Journal -

"Một câu chuyện tình ấm áp, không thể nào quên, lay động trái tim độc giả từ đầu đến cuối"
- Audio File -

"Với những nhân vật được xây dựng kĩ càng, và một cuộc hành trình cảm động đi qua những bài học của cuộc đời, Marc Levy đã sáng tạo một câu chuyện tình đặc sắc"
- Booklist -

"Một tiểu thuyết đầu tay, một best-seller ở Pháp, một biến thể của chuyện-tình-yêu-sau-cái-chết đã khiến phim Hồn ma trở nên xiết bao nổi tiếng"
- Kirkus Review -


______________________________________________

Nếu là một người trẻ tuổi, người đọc sẽ tìm thấy những khát khao hạnh phúc được gửi gắm rất nhiều trong tác phẩm, một câu chuyện tình yêu giữa một kiến trúc sư và một hồn ma. Có thể có nhiều người không tin điều này, nhưng Marc Levy đã thuyết phục độc giả qua những trang viết của mình và người đọc sẽ tin, sẽ có một Arthur, một Lauren như thế ngoài đời.

Nếu là một người lớn tuổi hơn một chút, người đọc sẽ cảm nhận được những mất mát buộc phải chấp nhận trong thế giới này. Thông qua mối tình có phần bế tắc giữa mẹ của Arthur và Antoine, họ yêu nhau nhưng do ràng buộc đạo đức xã hội nên đành chọn một cách sống thoả hiệp. Mặc dù biết mình đang sở hữu một tình yêu đẹp mà bất cứ ai cũng ao ước nhưng bà không dám dấn thêm một bước cho tới khi phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo thì đã quá muộn để làm lại từ đầu.

Trong cuộc sống hiện đại này, rất cần một tấm lòng, một bàn tay sẻ chia và tác giả đã thành công khi làm cho người đọc nhận ra được điều này, sự thành công ấy.

___________________________


Nếu em không phải một giấc mơ chương 1
Nếu em không phải một giấc mơ chương 2
Nếu em không phải một giấc mơ chương 3
Nếu em không phải một giấc mơ chương 4
Nếu em không phải một giấc mơ chương 5
Nếu em không phải một giấc mơ chương 6
Nếu em không phải một giấc mơ chương 7
Nếu em không phải một giấc mơ chương 8
Nếu em không phải một giấc mơ chương 9
Nếu em không phải một giấc mơ chương 10
Nếu em không phải một giấc mơ chương 11
Nếu em không phải một giấc mơ chương 12
Nếu em không phải một giấc mơ chương 13
Nếu em không phải một giấc mơ chương 14
Nếu em không phải một giấc mơ chương 15
Nếu em không phải một giấc mơ chương 16

mua đồng hồ titan ở hà nội

Có thể nói đồng hồ nam đeo tay là một món đồ trang sức không thể thiếu dành cho nam giới. Đối với nữ các đồ nữ trang như vòng, khuyên tai, dây chuyền.... là món đồ để tạo nên vẻ duyên dáng, nữ tính cho các nàng. Nhưng đồng hồ nam đẹp sẽ giúp cho phái mạnh khẳng định được đẳng cấp và lịch lãm.Hiện nay trên thị trường ngày càng tràn ngập nhiều mẫu mã đồng hồ nam đeo tay với rất nhiều hãng khác nhau nhau như titan, Rolex, Tissot, Patek Phillip, Armani, Omega, Longines.... Tùy vào từng sở thích của mỗi người có thể lựa chọn ra cho mình những mẫu đồng hồ hồ đeo tay của các hãng nêu trên.

Có rất nhiều bạn phân vân đặt ra câu hỏi như :"Nên mua đồng hồ đeo tay của hãng nào? Mua đồng hồ nam đẹp thời trang giá rẻ ở đâu? Những cách nhận biết đồng hồ đeo tay thật giả? Nên chọn loại đồng hồ nam dây da hay dây inox chống gỉ ?

>> Mua đồng hồ titan ở tphcm
>> Mua đồng hồ titan ở hà nội

Những câu hỏi trên ở bài viết này tôi xin được giải đáp một vài vấn để bạn còn đang thắc mắc.

1.Thương hiệu nào tốt nhất ?
Trên thực tế là ngay cả các chuyên gia về đồng hồ đeo tay cũng không thể đưa ra nhận định chính xác trong việc xếp hạng các tên tuổi trong nghành này. Tại sao nhiều người thích đồng hồ đắt tiền thế? Giá của đồng hồ đeo tay phụ thuộc vào những gì? Đồng hồ nam đẹp đắt tiền đồng nghĩa với việc khẳng định vị trí xã hội của người đeo nó. Nhiều người kỹ tính chọn đồng hồ chỉ vì tên tuổi của hãng. Giá của đồng hồ phụ thuột vào thương hiệu, tính năng, độ chính xác, hay đơn giản là lượng kim loại qu‎ý dùng để làm ra nó. Các nhà thiết kế đang được trã tiền để làm cho đồng hồ titan ngày càng tinh xảo hơn.


2. Mua đồng hồ titan ở Hà Nội ?
Có rất nhiều bạn phân vân khi lựa chọn được đồng hồ titan ưng ý rồi nên đến địa chỉ cửa hàng nào bán uy tín trên các địa bàn. Hơn nữa một yếu tố được nhiều quan tâm trên tât cả là địa chỉ nào hay cập nhật các mẫu hàng mới đẹp thời trang giá rẻ ? Trên thị trường hiện nay đồng hồ nhiều bạt ngàn không biết shop nào uy tín.

Theo ý kiến chủ quan của tôi thì bạn có thể ghé qua địa chỉ phukienthoigian.com để lựa chọn những mẫu đồng hồ ưng ý. Có rất nhiều ý kiến đánh giá về mức độ uy tín cũng như chất lượng sản phẩm của cửa hàng này. Tại website có rất nhiều bạn đánh giá hỏi mua và bày tỏ sự hài lòng về chất lượng dịch vụ. Tất cả các sản phẩm mà phukienthoigian.com cung cấp đều phản ánh đúng sự thật của sản phẩm không như một số shop đồng hồ titan khác.

3. Chọn đồng hồ cơ, đồng hồ tự động, hay đồng hồ điện tử?
Đồng hồ điện tử thường chạy chính xác hơn nhưng nếu có cơ hội sở hửu một chiếc đồng hồ cơ tự động thì sẽ có nhiều người nhình bạn bằng ánh mắt ngưỡng mộ hơn. Thật ra thì độ chính xác của đồng hồ điện tử chẳng ảnh hưởng mấy đến con người. chẳng lẻ trong cuộc sống hàng ngày chúng ta cần độ chính xác đến một phần ngìn của giây sao? Đấy là nói như vậy thôi chứ thật ra yếu tố rẻ của đồng hồ điện tử đã khiến các hãng đồng hồ cơ chao đảo trong một thời gian dài.

Đối với các đồng hồ điện tử (Quartz) thì pin là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến chất lượng của đồng hồ. Nếu pin tốt thì đồng hồ chạy ổn định, thời gian sử dụng lâu. Hiện nay, các loại pin đồng hồ thường có thời gian sử dụng từ 2 đến 3 năm. Cá biệt một số loại có thể dùng đến 5 hoặc 8 năm. Tuy nhiên chúng ta phải hiểu rằng thời gian sử dụng của pin được tính kể từ khi nhà sản xuất nạp pin vào đồng hồ chứ không phải từ khi người tiêu dùng mua để sử dụng, vì vậy có một số trường hợp mới đeo được 6 hay 7 tháng đã hết pin. Trường hợp này, bạn sẽ được thay pin mới miễn phí nếu đồng hồ còn trong thời gian bảo hành.

4. Chống nước hay chịu nước?
Người ta chỉ có thể ngăn không cho nước lọt vào bên trong đồng hồ, nghĩa là chống nước chứ không thể nào đảm bảo đồng hồ titan vẩn chạy khi nước đã lọt vào bên trong máy. Theo ủy ban thương mại hoa kỳ thì các nhà quảng cáo đồng hồ không được phép quảng cáo sản phẩm của mình là “wateproof” cho dù đó là đồng hồ chuyên dụng cho thợ lặn. tuy nhiên một số hãng vẩn cứ để như vậy trên võ máy khiến nhiều người hiểu lầm.
>> Mua đồng hồ titan
Đơn vị đo chỉ số chống nước in hoặc khắc trên đồng hồ là M (mét). Các k‎‎ý hiệu khác có thể gặp là BAR hoặc ATM (chỉ áp suất trong nước mà đồng hồ đeo tay chịu được). mổi BAR hay ATM tương đương với 10M. Theo đó: 50M: đeo được lúc bơi bình thường. 100M: đeo được lúc lặn, tất nhiên là đừng sâu quá. 200M: bạn có thể cùng lặn đến độ sâu không quá 40m. 1.000M NGHĨA LÀ 1km đấy nhé. Chỉ số này chỉ có ở đồng hồ titan lặn chuyên nghiệp, loại có gioăng đặt biệt và van

Sự thật về các mẩu truyện cổ tích nổi tiếng thế giới

Chúng ta có lẽ ai cũng từng đọc qua những truyện cổ tích như là Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn (Snow White and Seven Dwarves), Cô Bé Lọ Lem (Cinderella), Công Chúa Ngủ Trong Rừng (Sleeping Beauty), v.v… Và cũng có lẽ tất thảy những truyện đó khi chúng ta đọc đều có những chi tiết đẹp, thơ mộng, hay lãng mạn. Tuy nhiên, thực tế thì những truyện cổ tích như thế đều dựa trên những mẩu chuyện đầy máu me, ghê rợn, và tất nhiên là những mẩu chuyện này hoàn toàn không dành cho trẻ con.

Thật sự thì ngay cả những phiên bản đầu tiên của truyện cổ Grim cũng không phải dành cho trẻ con. Anh em nhà Grimm đi góp nhặt những mẩu chuyện cổ truyền miệng trong dân gian với mục đích ban đầu là giữ gìn truyền thống kể chuyện theo kiểu truyền miệng của người Đức. Rồi sau đó, anh em nhà Grimm mới bắt đầu sửa lại và làm giảm bớt đi những chi tiết ghê sợ trong những câu chuyện góp nhặt của họ. Trong đó những bà mẹ độc ác sẽ biến thành những bà mẹ kế xấu xa, những cặp tình nhân chưa cưới sẽ không quan hệ tình dục với nhau, những ông bố đồi bại được đổi thành những con quỷ.

Và đây là vài ví dụ tiêu biểu của một số những truyện cổ tích phổ biến nhất

Hoàng Tử Ếch (The Frog King)

Hầu hết mọi người đều đọc phiên bản hoàng tử ếch biến thành người nhờ vào nụ hôn của nàng công chúa. Nhưng ở phiên bản gốc thì thực tế là cô công chúa đã hất con ếch đập vào tường, và sau đó ếch biến thành người.

Cô Bé Quàng Khăn Đỏ (Little Red Riding Hood):

Phiên bản mà chúng ta hay gặp là có người thợ săn đi ngang qua mổ bụng con sói cứu hai bà cháu.

Tuy nhiên người thợ săn là một chi tiết mới được thêm vào sau này. Còn trong một phiên bản trước, của Pháp (được góp nhặt bởi Charles Perrault), câu chuyện đơn giản là cả hai bà cháu đều bị sói ăn thịt. Hết chuyện. Một phiên bản trước nữa là con sói đã lột sạch quần áo của cô bé quăng vào lửa rồi dụ cô bé lên giường cùng nó, sau đó cô bé đã giả vờ đi vào buồng tắm rồi tẩu thoát được.

Tuy nhiên, phiên bản rùng rợn nhất, kinh dị nhất là phiên bản từ cái thời trước khi câu chuyện đến được với Perrault và anh em nhà Grimm. Trong phiên bản này, con sói xẻ thịt bà của cô bé ra, rồi sau đó khi cô bé đến thì nó đã mời cô bé vào bàn dùng bữa tối với các món ăn là thịt và máu của bà cô bé. Cô bé vì đói nên đã lao vào ăn ngon lành, và sau đó con sói thịt luôn cả cô bé. Câu chuyện chấm hết.

Cô Bé Lọ Lem (Cinderella)

Khi nói về kết thúc của truyện cổ tích thì đây là một trong những kiểu mẫu được ưa chuộng nhất. Đây cũng là ước mơ của các cô gái với mong muốn được vươn lên từ bần cùng để trở thành một cô công chúa xinh đẹp lộng lẫy. Như chúng ta đều biết, Lọ Lem có bà mẹ kế và hai bà chị kế rất ghét cô ta, bắt cô ta làm quần quật cả ngày. Cho đến một hôm bà tiên hiện ra cho cô ta quần áo đẹp cùng chiếc xe quả bí để đến dự lễ hội và ở đó cô đã phải lòng chàng hoàng tử. Khi đồng hồ điểm lúc 0:00 thì cô ta phải quay trở về, trong lúc chạy thì cô đã làm rơi chiếc giày thủy tinh. Sau đó hoàng tử mở đợt thử giày, hai bà chị kế của Lọ Lem cũng đến thử nhưng không vừa, chỉ có Lọ Lem là vừa, và từ đó cô cùng hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc.

Trong phiên bản gốc của anh em nhà Grimm thì trong đợt thử giày, hai bà chị kế của Lọ Lem đến thử, người thì cắt ngón chân, người thì cắt gót chân, để vừa với chiếc giày. Tuy nhiên con chim của Lọ Lem đã mách cho hoàng tử biết, và cuối cùng chỉ có Lọ Lem là thử vừa. Sau đó hoàng tử cho mấy con chim mổ mắt của hai bà chị kế và bà mẹ của Lọ Lem để trừng phạt.

Nhân tiện nói thêm, trong truyện này, cho dù có bỏ qua mấy chi tiết rùng rợn, thì cũng có vài chi tiết nếu nhìn kỹ thì thật sự không thích hợp để giáo dục trẻ nhỏ. Lọ Lem là cô gái không có ý chí vươn lên, công việc duy nhất cô ta làm là ngồi đó và mơ mộng. Cô ta mơ mộng chỉ mỗi chuyện lấy được hoàng tử. Và vị hoàng tử đó liệu có thật sự yêu Lọ Lem, vì anh ta không hề nhìn thấy một Lọ Lem dưới vẻ ngoài nhếch nhác, cái mà anh ta thấy là một Lọ Lem lộng lẫy xinh đẹp nhờ vào phép thuật. Điều gì xảy ra khi phép thuật tan biến?! Rõ ràng những chi tiết đó dễ truyền tải đến một thông điệp sai lầm dành cho trẻ em.

Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn (Snow White and Seven Dwarves)

Câu chuyện này thì quá đỗi quen thuộc với tất cả mọi người. Một nàng Bạch Tuyết sống cùng với bảy chú lùn, rồi bị bà mẹ kế hãm hại bằng trái táo độc, rồi có một chàng hoàng tử ghé ngang qua trao nụ hôn cứu sống nàng, cuối cùng cả hai sống hạnh phúc bên nhau. Một kết thúc quá đẹp.

Trong phiên bản gốc của anh em nhà Grimm thì bà hoàng hậu mẹ kế của Bạch Tuyết thật ra chính là mẹ ruột của cô ta. Và bà hoàng hậu này có thói quen ăn thịt người. Bà ta đã sai người đi giết Bạch Tuyết và mang tim về không phải chỉ để làm bằng chứng Bạch Tuyết đã chết, mà vì bà ta muốn ăn chúng, không những tim, mà bà ta còn yêu cầu cả gan, phổi cùng với những bộ phận khác. Khi nàng Bạch Tuyết chết nằm trong cỗ quan tài, có một vị hoàng tử ghé ngang qua và mang cỗ quan tài đi, chẳng có nụ hôn nào ở đây cả. Vị hoàng tử này muốn làm gì với xác chết của một cô gái, điều này thì chắc cũng có thể liên tưởng được.Khi mang cỗ quan tài này, do người của hoàng tử đó vấp phải đá làm cỗ quan tài bị sốc, trái táo văng ra ngoài, và Bạch Tuyết sống lại.

Còn có nghi vấn việc Bạch Tuyết thực ra chỉ mới có 7-8 tuổi, vì lúc bắt đầu câu chuyện ở phiên bản gốc thì đó là lúc Bạch Tuyết 7 tuổi. Khi kết thúc câu chuyện, không có chi tiết nào cho biết Bạch Tuyết đã trưởng thành, vậy phải chăng vị hoàng tử đó thích trẻ em?!

Và trong phiên bản của Grimm có một chi tiết khá hãi hùng ở kết chuyện: bà hoàng hậu bị buộc phải mang đôi giày sắt đã được nung đỏ lên, rồi nhảy múa cho đến chết.

Công Chúa Ngủ Trong Rừng (Sleeping Beauty)

Phiên bản quen thuộc: một nàng công chúa bị lời nguyền phải ngủ cả trăm năm. Rồi một chàng hoàng tử ghé qua, trao cho nàng nụ hôn, lời nguyền bị hóa giải, hai người sống với nhau hạnh phúc.

Tuy nhiên, ở phiên bản Pháp của Perrault, thì còn có phần hai. Đó là khi chàng hoàng tử, lúc này là vua, đưa cô công chúa kia về lâu đài. Nhưng bà mẹ của vị vua này, rất thích ăn thịt người, đặc biệt là thịt trẻ con. Thế là trong lúc vị vua đó phải ra ngoài chiến trường, thì bà ta sai người đưa nàng công chúa kia, giờ đã là hoàng hậu, về miền quê để tiện đường ăn thịt hai đứa con của cô gái. Tuy nhiên người đầu bếp đã lừa được bà ta, và giấu hai đứa bé ở nhà ông ta. Bà này sau khi tưởng đã ăn được hai đứa bé, đã tính ăn luôn người đẹp hoàng hậu kia. Một lần nữa ông đầu bếp giấu luôn cả hoàng hậu và hai đứa bé trong nhá ông ta, nhưng rồi cũng bị bà ta phát hiện. Bà ta chuẩn bị một cái nồi lớn chứa mấy con vật ghê rợn như rắn rít trong đó dùng để nấu cùng lúc hai đứa bé, hoàng hậu, và ông đầu bếp kia thì vị vua trở về đúng lúc. Thế là bà ta uất ức quá tự nhảy vào nồi và bị mấy con vật trong nồi bâu vào ăn thịt.

Trong một phiên bản cổ hơn của Ý, thì khi chàng hoàng tử bắt gặp công chúa đang ngủ, anh ta không cưỡng lại được vẻ đẹp của cô gái nên đã cưỡng hiếp cô. Kết quả sau đó cô công chúa có thai và hạ sinh hai đứa con, ngay khi đang ngủ. Một hôm, một trong hai đứa bé đó mút ngón tay của cô, và làm rơi ra mảnh vụn, cái đã khiến cô ngủ đi hàng trăm năm, khi mảnh vụn rơi ra thì cô cũng tỉnh lại.

Nàng Tiên Cá (The Little Mermaid)

Trong phiên bản quen thuộc của Disney, thì kết thúc cuối cùng nàng tiên cá thành người mãi mãi và lấy được chàng hoàng tử.

Còn trong phiên bản gốc của Andersen, bà phù thủy đã cảnh báo nàng tiên cá trước khi lấy đi giọng nói cô ta và biến đuôi thành đôi chân, rằng nếu không lấy được chàng hoàng tử thì cô ta sẽ chết và biến thành bọt biển. Tuy nhiên chàng hoàng tử không yêu nàng tiên cá, mà cưới người khác. Và cô ta có nhiệm vụ phải giết chàng hoàng tử nếu muốn được lấy lại đuôi và sống thêm 300 năm nữa, bằng không sẽ bị chết lúc mặt trời mọc. Nàng tiên cá không đành lòng làm chuyện ấy, và trong lúc tuyệt vọng, cô ta đã tự tử bằng cách gieo mình xuống biển sâu

[Truyện cười]Bản kiểm điểm

Kính gửi: Cô giáo chủ nhiệm
Đồng kính gửi Ban giám hiệu nhà trường
-Tên em là TA , học sinh lớp 10A12 . Học sinh trưòng CBQ
-Hôm qua em đã phạm phải một tội lỗi vô cùng to lớn là đánh bạn cùng lớp . Em xin tường trình lại sự việc như sau :
Sáng 4/10/2008 em có đi xe đạp qua bãi gửi xe thì gặp bạn H , bạn không có tiền nên đã vay em 500 vnd để gửi xe đạp , em liền không ngại ngần đưa hẳn cho bạn tờ 1000 vnd để gửi xe . Nhưng sau khi bạn ấy gửi xe xong thừa 500 vnd thì lại không trả em mà mua kẹo cao su ăn mặc dù em đã dặn gửi xe xong nhớ đưa lại em 500 vnd để em gửi xe . Em không kiềm chế được nên đã xông vào đấm bạn một cái vào bụng , em chỉ định đấm bạn ấy một quả cho đỡ tức rồi thôi nhưng bạn H lại lao vào em định đấm trả nên em buộc lòng phải tự vệ bằng cách lên gối vào mặt bạn ; sau đó các bác ở chỗ gửi xe đã can ngăn nên bọn em thôi đánh nhau mà vào lớp .

- Sự việc cỏn con đó tưởng như chỉ đến đó là kết thúc nhưng giờ ra chơi bạn H lại dùng những lời lẽ thiếu văn hóa và hẹn em hết giờ học ra sau trường "giải quyết" nốt việc này . Tất nhiên , em không phải là một người hèn nhát nên đã chấp nhận lời mời này của bạn .

- Giờ tan học , học sinh ùa ra khỏi trường như đàn ong vỡ tổ , ai cũng hân hoan trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày học tập căng thẳng mà có ngờ đâu tại đây , chỉ sau ít phút nữa sẽ diễn ra một cuộc chiến đấu một mất một còn giữa hai ông . Chỉ vài phút sau , cả trường đã không còn bóng học sinh , yên lặng đến rợn người . Tầm 5 giờ , không một ánh đèn , ngoài trời tối đen như mực . Gió rít từng cơn lạnh thấu xương . Chưa bao giờ em ở lại trường vào tầm này , ánh sáng le lói từ vầng trăng khuyết phía xa xa đã dẫn đường cho em ra điểm hẹn , những hàng cây mà mọi ngày em vẫn hay ngồi dưới đó với bạn gái giờ đây trông quái dị khác thường . Nhưng không gì có thể lay chuyển được khi một người đàn ông đã quyết định (cool) . Bước những bước gấp gáp trên con đường dài và hẹp chạy ngang qua nhà máy bỏ hoang , em ngước mắt nhìn quanh . Bạn H đã đến đó đợi em , nhưng bạn H không đi theo một mình mà dẫn theo một bạn khác nữa học lớp trên to bằng 2 lần . Em cảm thấy shock thật sự khi biết bạn H là một kẻ như vậy , bạn đã không đủ dũng khí để đối mặt với em như 2 người đàn ông mà phải dắt theo người hỗ trợ , em bực tức vô cùng vì điều đó đã phá vỡ sự thiêng liêng của buổi gặp này . Chưa đợi em bỏ cặp xuống bạn to lớn kia đã xông đến , em thật sự không muốn ra tay với bạn này nhưng bạn này cứ lao đến trước mặt em , tiện tay em nhặt luôn cục gạch to bằng bàn tay ném vào mặt bạn ấy , bạn ấy vật xuống đấy không nhúc nhích cũng chẳng nói lấy nửa câu .

- Vậy là bây giờ chỉ còn em và H , cuộc chiến của 2 người đàn ông giờ mới thực sự bắt đầu . Gió rít từng cơn nghe đến rợn người , em và H , mặt đối mặt , nội lực trổ ra đã đạt đến đỉnh điểm nhưng chưa ai muốn động thủ trước.

- Chẳng biết bạn H lấy đâu ra một cái ống nước bằng sắt dài 1m để tấn công em , em bình tĩnh dùng thân pháp khoái tuyệt để né tránh . Càng đánh càng hụt nên bạn H trở nên điên cuồng . Bạn H nhảy lên cao rồi thuận tay tung ra chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh , chiêu này vốn không phải là tuyệt kĩ trấn áp giang hồ nhưng với nội lực cực kì hùng hậu của H thì chiêu này trở nên cực kì nguy hiểm . Mặy đỏ bừng bừng , lấy hết sức bình sinh vụt mạnh xuống , chiêu này xuất có thể khiến trời long đất lở . Em vội nhảy lùi ra phía sau nên không bị thương , mặt đất chỗ cái ống nước chạm xuống thì nát vụn thành ngàn mảnh . Định thần nhìn kĩ lại thì thấy tuy em xuông bị thương nhưng cái áo Le'vis giá 135$ của em thì đã rách một vết to tướng . Quá giận dữ em không kiềm chế được nhảy thẳng đến chỗ bạn H tung ra chiêu cuối cùng trong Thiên Tàn Cước , bạn H thấy khí thế vô cùng hùng dũng của em thì thất kinh né sang một bên . Quả thật bộ pháp của H vô cùng ảo diệu , tựa như nước chảy mây trôi nhưng so với một người võ nghệ siêu quần như em thì đó chẳng khác nào trò con nit . Vòng ra phía sau , em nắm lấy tay cầm vũ khí của bạn rồi bẻ ngược ra phía ra , có lẽ lúc đó em nghe thấy một tiếng rack khá nhỏ ; rồi giật lấy câu gậy trong tay bạn H em tiện tay chém mạnh xuống một nhát . Nhận thấy bạn nằm dươi đất rên rỉ em vội thu chiêu lại , nhưng quá muộn , chiêu chưa đến nơi nhưng khí kình quá mạnh .. Bạn H nảy người lên một cái rồi im hẳn . Nhớ lại lời nói của sư phụ là không bao giờ đánh kẻ đã ngã , em liền để hai bạn nằm đó rồi đi về nhà cho kịp giờ xem phim.

- Tối hôm đó bạn H dẫn bố đến nhà em đòi "nói chuyện" . Bố em bảo không thèm tiếp nên em đành miễn cưỡng ra tiếp . Hai bố con bạn H cứ chửi em xơi xơi , em định giải thích nhưng mõi lần như vậy bác ấy lại nói " Im mồm " . Lời nói của Bác văng vẳng trong đầu em : " Mỗi chúng ta khi sinh ra , ai cũng có quyền tự do , quyền được ngôn luận , quyền được mưu cầu hạnh phúc ... " Thế mà bố con thằng vô lại này lại không cho em nói , như thế là trái với tinh thần của Bác , trái với chính sách của * . Xác định đây là những kẻ chống đối lại Cách Mạng nên em không ngần ngại đập cho cả hai tên vô lại một trận rồi tống ra khỏi cửa .

- Viết xong bản kiểm điểm này em thấy mình hoàn toàn không có lỗi , em xin rút lại lời nhận lỗi phía trên . Kính mong Nhà Trường xem xét rõ sự việc này để trả lại sự trong sạch em.

Ý nghĩ màu sắc trong cuộc sống

Hồi bé, thế giới của tôi chỉ có một màu trắng, một màu trắng thanh khiết không mảy may vấy bẩn. Nhưng từng người, từng người khẽ bước vào lòng tôi mang theo bao màu sắc. Từ đấy, tôi biết thế giới này ngoài những mảng sáng cũng có những mảng tối. Có những lúc ta hạnh phúc, vui vẻ nhưng đôi khi cũng cô đơn, buồn bã, tuyệt vọng. Tất cả hòa quyện với nhau tạo nên một thế giới muôn màu "thú vị".

>> Ý nghĩa màu tóc trong Amine

Mỗi màu đều có một ý nghĩa riêng cho nó.

MÀU ĐỎ:




Màu đỏ là biểu tượng của trạng thái sinh lý gắn liền với năng lượng sống. Màu đỏ thể hiện sức mạnh, tính năng động, niềm khát khao thành công và đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Màu đỏ còn là màu của ý chí chiến thắng, niềm đam mê thể thao, cũng như sức mạnh của ý chí, là màu của người lãnh đạo và người đi đầu trong lĩnh vực sáng tạo. Màu của lửa và máu, nó đi liền với sức mạnh, quyền lực, sự quyết tâm; nó cũng là biểu tượng của sự đe dọa, nguy hiểm và chiến tranh. Màu đỏ cũng là màu của cảm xúc, nhiệt huyết và tình yêu. Màu đỏ là màu của sự dũng cảm và hy sinh, đó là lý do ta thấy một số quốc kỳ của một số nuớc có màu đỏ là màu nền.

MÀU HỒNG:


Màu của tình yêu và sự lãng mạn. Bất cứ thứ gì mang màu hồng đều rất đẹp. Trong cuộc sống hiện đại, khi con trai có thể sử dụng những màu vốn trước đây chỉ dành cho con gái như đỏ, vàng, da cam…thì màu hồng vẫn là một màu đặc biệt.

Nó gần như là một màu danh riêng cho con gái, cho những gì nhẹ nhàng nhất. Màu hồng luôn mang lại sự bồng bềnh, huyền ảo, đẹp và không có thật.

Những người thích màu hồng là những người sống đầy lãng mạn. Họ coi cuộc sống như một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim. Họ là những người mỏng manh, yếu đuối, dễ vấp ngã nhưng cũng dễ đứng lên.

Bởi với họ cuộc sống luôn tốt đẹp, luôn mang một màu hồng. Và do đó, niềm tin vào cuộc sống của họ cũng lớn vô cùng.

MÀU XANH LÁ:


Màu xanh lá cây là màu của sự kiên trì, có chí hướng và lòng thuỷ chung son sắt. Việc lựa chọn màu xanh lá cây nói lên bạn khao khát hướng tới những phân tích chính xác cũng như luôn muốn gây ấn tượng, muốn thực sự nổi bật trước đám đông. Là màu của thiên nhiên. Nó cho tượng trưng cho sự phát triển, hòa thuận, tươi mát màu mỡ. Màu xanh lá cây còn mang lại cảm xúc an toàn. Đây là lý do tại sao đèn giao thông sử dụng màu xanh lá báo hiệu “ok, đi đi”… Màu xanh này còn mang lại sự nhẹ nhàng cho mắt. Màu xanh lá cây còn mang ý nghĩa của sự phát triển và hy vọng.

MÀU CAM:

Màu cam là màu của niềm vui, ánh nắng mặt trời, mùa thu và miền nhiệt đới. Màu cam thể hiện sự đam mê, phấn khởi, hạnh phúc, sáng tạo, quyết đoán, thành công, sự khuyến khích và kích thích, là biểu tượng của sức mạnh, sự bền bỉ.

MÀU VÀNG: 

Vàng là màu của tia nắng mặt trời, gắn liền với niềm vui, sự hiểu biết và năng lượng. Màu vàng cũng biểu trưng cho lòng trung thành, niềm vinh dự, sau này màu vàng cũng gắn liền với tính nhút nhát.

MÀU XANH DƯƠNG: 

Màu xanh dương là màu của bầu trời và biển, gợi cho chúng ta có cảm giác yên bình, thanh thản. Nó biểu tượng cho sự tin tưởng, trung thành, sự khôn ngoan, tự tin, thông minh, niềm tin và thiên đường. Màu xanh cũng là màu của sự mong ước, hi vọng.

MÀU TÍM:


Nếu màu vàng được coi là màu của sự phản bội, thì màu tím lại được coi là biểu tượng của lòng chung thủy. Nó là sự pha trộn, sự kết hợp hài hòa giữa mạnh mẽ và nhẹ nhàng, giữa lớn lao và bé nhỏ. Có thể nói đây là một màu khá “dễ dàng”.

Tuy nhiên, do tính chất của màu tím là sự kết hợp. Thế nên những người thích màu tím thường là những người không quá nổi bật, quyết tâm của họ thường không lớn. Nhưng họ có cuộc sống tương đối đầy đủ và tốt đẹp.

Màu tím biểu tượng cho sự quý phái, sang trọng, hoàng gia. Nó liên quan đến sự khôn ngoan, độc lập, sáng tạo, sự bí ẩn, ma thuật. Màu tím còn là một màu buồn, mộng mơ, chung thủy. Màu tím là biểu tượng của sức mạnh, quý tộc, sang trọng và sự thèm muốn. Ở một góc độ khác màu tím còn là màu của sự huyền bí, ma thuật và sáng tạo.

MÀU ĐEN:


Màu đen là màu của năng lượng, sự thanh lịch, trang trọng, cái chết, tội phạm và sự bí ẩn. Màu đen còn màu tượng trưng cho sự độc lập, thậm chí là sự đấu tranh chống lại bất cứ áp lực hay khuôn khổ nào.

Màu đen đi liền với quyền lực, thanh nhã, trang trọng. Ở một góc nhìn khác màu đen là hình tượng của cái tang tóc, cái chết, huyền bí và của quỷ. Màu đen còn là màu của sự sợ hãi và bí ẩn. Nó thường đem lại ý nghĩa tiêu cực . Nhưng nó đôi khi mang lại ý nghĩa cực kỳ tiêu cực nếu được sử dụng hợp lý: nó bao hàm ý nghĩa trang trọng,lịch thiệp và quý phái: đây là lý do tại sao các loại xe cao cấp đều có màu đen. Đều đặc biệt là sự kết hợp của màu đen với các màu khác mang lại ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

MÀU TRẮNG:


Mọi vật đều bắt đầu từ màu trắng. Đó là sự khởi đầu, là những thứ đầu tiên nhất. Cũng có lẽ vì thế màu trắng còn là biểu tượng của sự hồn nhiên, trong sáng, tinh khiết và giản dị. Dù ở bất kì đâu màu trắng cũng gây cho người ta nhiều thiện cảm.

Nhưng cũng vì đây là một màu quá giản dị. Nên đôi lúc nó tạo cảm giác cô độc và thất bại. Trong những cuộc chiến cờ trắng có nghĩa là đầu hàng.

Những người thích màu trắng thương là những người có nội tâm phong phú. Hay nói khác hơn là người sống hướng nội. Cái thế giới tâm hồn ấy hồn nhiên, trong sáng và mỏng manh. nhưng lại rất khó xâm nhập vào.

MÀU NÂU:

Nó được coi là một gam màu “đặc biệt”, bởi đôi khi nó được sử dụng như một màu trung tính, đôi khi lại được sử dụng như một màu nóng.

Những người yêu thích màu nâu thường là những người kiên quyết, đáng tin và nghiêm nghị. Màu nâu là màu của đất, của quê hương, nó tượng trưng cho sự ổn định, bền vững, chắc chắn, bền bỉ, đáng tin cậy, sức khỏe, tính cơ bắp, mộc mạc, … Là một màu thể hiện sự nam tính, sự thoải mái về thể xác lẫn tâm hồn

Ai cũng là người giàu có

Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của môt anh chàng, bèn hỏi:
- Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:
- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân yêu vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.
Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: "Hóa ra, mình cũng là một người giàu có."

Apollo vị thần ánh sáng


Apollo là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto. Em song sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis. Trong các tác phẩm của Homer, Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm. Trong thời kỳ sau Apollo thường được đồng nhất với thần Mặt Trời Helios
Thần thoại về Apollo:
- Sự ra đời của Apollp:
Khi Hera phát hiện ra rằng Leto đang mang thai với Zeus, chồng mình, bà bèn cấm Leto sinh con trên mặt đất (terra-firma), trên lục địa hay bất cứ một hòn đảo nào trên biển. Trong khi lang thang khắp nơi, Leto tìm được một hòn đảo mới nổi lên trên mặt biển gọi là đảo Delos thỏa mãn tất cả các yêu cầu khắc nghiệt của Hera và sinh con trên đó. Cả hòn đảo được rất nhiều thiên nga vây quanh. Sau đó, Zeus tìm cách bảo vệ Leto; ông đưa bà xuống đáy đại dương. Hòn đảo Delos sau này là nơi thiêng liêng bất khả xâm phạm dành cho Apollo. Trong một dị bản khác của câu chuyện, Hera đã bắt cóc Ilithyia, nữ thần của việc sinh sản, để không cho Leto sinh con. Các thần khác đã lừa Hera để bà thả cho Ilithyia đi bằng cách đưa cho bà một sợi dây đeo cổ dài 9 yard bằng hổ phách. Theo truyền thuyết, Artemis là người ra đời trước và sau giúp đỡ mẹ sinh ra Apollo. Một bản khác thì nói rằng Artemis đã chào đời trước Apollo một ngày trên đảo Ortygia và rồi bà giúp mẹ mình vượt biển đến đảo Delos sinh ra Apollo một ngày sau đó. Apollo được sinh ra vào ngày 7 (ἡβδομαγενης) của tháng Thargelion theo tín ngưỡng của đảo Delos hay là tháng Bysios theo tín ngưỡng của thành phố Delphi. Ngày 7 và ngày 20 là những ngày của trăng non và trăng tròn sau đó đã là những ngày mà người ta tiến hành thờ cúng thần.
>> Cung Ma Kết

- Thời niên thiếu:
Khi còn trẻ, Apollo đã giết chết con quái long Python sống tại Delphi bên cạnh suối Castalian vì Python đã cố hãm hiếp Leto khi bà mang thai Apollo và Artemis. Apollo đã giết Python và chịu sự trừng phạt vì Python là con của Gaia.
- Apollo và Admetus:
Khi Zeus đánh con trai của Apollo là Asclepius bằng một tia sét vì dám làm người chết sống lại (và vì thế đã cướp mất người của Hades), Apollo đã trả thù bằng cách giết chết một Cyclops, người đã trao cho Zeus tia sét. Apollo lẽ ra đã bị đày xuống Tartarus vĩnh viễn nhưng thay vào đó chỉ bị tuyên án một năm lao động khổ sai nhờ mẹ là Leto xin hộ.
suốt thời gian này, thần làm công việc của một người chăn cừu cho Vua Admetus của Pherae ở Thessalia. Admetus đã đối xử với Apollo rất tốt nên bù lại thần cũng mang lại rất nhiều lợi ích to lớn cho Admetus.
Apollo đã giúp Admetus cưới được Alcestis, con gái của Vua Pelias rồi sau đó lại thuyết phục Định Mệnh cho Admetus sống nếu như có người chịu thế mạng cho ông khi ông chết. Tuy nhiên, đến khi Admetus phải chết thì cha mẹ ông là những người mà ông nghĩ rằng sẽ sẵn sàng hết thay cho ông đã từ chối. Thay vào đó, Alcestis đã xin thế mạng. Nhưng cuôi cùng, Heracles đã tìm cách "thuyết phục" Thanatos, thần chết, cho nàng trở lại dương thế.
>> Thần Thoại Châu Âu

- Apollo trong cuộc chiến thành Troia:
Apollo đã nổi cơn thịnh nộ và bắn những mũi tên mang mầm bệnh sang doanh trại của quân Hy Lạp trong suốt cuộc chiến thành Troia vì Agamemnon đã tỏ lời khinh bỉ một thầy tế của Apollo. Đây là thầy tế Chryses cha của Chryseis, người đã bị quân Hy Lạp bắt. Apollo yêu cầu quân Hy Lạp thả cô gái ra và cuối cùng họ cũng phải thực hiện điều đó.
Khi Diomedes làm Aeneas bị thương (theo Iliad), Apollo đã cứu ông ta. Đầu tiên, nữ thần sắc đẹp Aphrodite đã cố cứu Aeneas nhưng cũng bị Diomedes làm bị thương. Apollo đã bao bọc Aeneas trong một đám mây của thần và đem ông ta đến Pergamos, một nơi linh thiêng tại thành Troia và để cho Artemis chữa trị cho ông ta ở đó.
Apollo cũng giúp cho Paris giết Achilles nếu như Paris không thể hoàn thành sứ mệnh đó một mình.