Từ xưa đến nay, phàm đã là dân đen thì dù sống trong sự cai trị của minh quân hay bạo chúa thì cũng không thể tránh được nhưng tệ nạn mà thói đời mang lại. Nhất là nạn cờ bạc đã gây ra nhiều nỗi đau không sao mà kể xiết, đại thi hào Nguyễn Quang Sáng đã từng viết:
“Trăm năm trong cõi người ta
Đánh đề nuôi bóng khéo là bán thân”
Bấy giờ là năm kỷ sử thứ tư, ở làng Trung Hiền nổi tiếng là vùng núi có đất đai mầu mỡ, dân chúng được sống trong thời thái bình, an cư lập nghiệp. Sáng thì vui vẻ bên đồng ruộng, tối đến thì cùng chúng bạn kiếm quán ven đường vọng nguyệt thưởng trà, khuya đói dạ thì tìm quán nhậu mà hàn huyên đối ẩm, cuộc sống thực thanh bình vô cùng. Ở làng có ông trưởng bản được người dân yêu mến vô cùng thường gọi là ông Ba Chậu. Nhà ông Chậu thủa đó khá giả nhất vùng, nhà không chỉ nhiều kẻ ăn người mà còn có cả một cơ ngơi là quán nước mà ông cha để lại. Năm đó có cơn bão Đề quét qua làng, dân chúng bỏ bê làm, chỉ trực rình có người chết mà cầu, cầm sổ mà tính tuyệt nhiên không để ý gì nữa. Ông Chậu có người bằng hữu là ông Đức gần nhà, vì giao nhau nhiều có vài chỗ thâm nên có thể gọi đấy là tình thâm giao vậy. Tối đó hai người đang hàn huyên thì ông Đức chợt trầm ngâm:
“Nhà ông bây giờ không thiếu gì, nhưng để so sánh với nhưng bậc đại gia bây giờ thì thực không thấm vào đâu, đã là bậc cao nhân đứng trong trời đất thì nhất định không chịu đứng sau ai”.
Nghe vậy Chậu giật mình mà rằng: “ những lời ông nói quả là chạm đúng ruột gan tôi, nhưng tôi vốn bất tài, không có gì ngoài cơ ngơi mà tổ tiên đã để lại, nghĩ mình thật vô dụng”
Đức nói:
_Tôi có một kế có thể nói là toàn vẹn, giúp cho ông đạt đc mục đích nhanh chóng sánh được với nhưng bậccao nhân thời nay, chỉ cần chúng ta hợp tác thì chuyện này thực quá dễ dàng. 2 tháng nay tôi đã bắt được một cầu, nội trong vòng một tuần thế nào cũng nổ đề, chỉ cần ông chịu rót vốn thì tôi nguyện lấy thân trâu ngựa mà phò trợ cho ông.
Chậu nghe vậy lấy làm mừng lắm, ngay ngày hôm sau gom hết gia sản lại đưa cho Đức để đi nuôi đề. Nhưng người tính không bằng trời tính, theo hơn một tháng mà vẫn chưa nổ, tài sản cứ thế đội nón ra đi, ngay đến quán nước cũng bị đến siết nợ, vợ con mấy ngày không có ăn phải ra chợ Hoàng Mai gần đấy mà khất thực. Ông Đức, sau khi đại sự không thành lại hại nhà bạn tán gia bại sản đã nhẩy xuống sông Kim Ngưu tự sát để rửa tội. Về phần ông Chậu, cơ nghiệp mà ông cha xây dựng hàng trăm năm là quán nước đã sụp đổ trong tay ông, quá tủi hổ nên ông đã đổi bệnh nặng, biết mình không qua khỏi ông bèn gọi vợ và đứa con trai mới 5 tuổi tên là Xô đến bên giường dặn dòi:
“Tất cả chỉ tại bố ngu dốt nên mới lâm vào hoàn cảnh này, vì thế về sau mày lớn lên nhất định phải trả thù cho bố, phải làm cho cả cái làng này phải như nhà mình bây giờ”. Nói đoạn ông xuôi tay và ra đi.
0 nhận xét:
Post a Comment