MỞ ĐẦU
Quái vật
Đêm hôm qua, bọn
họ lại đến tìm tôi! Họ vẫn không nói gì, chỉ im lặng đứng bên đầu giường tôi.
Còn tôi thì vẫn cứng đờ người, nằm bất động trên giường, cứ trơ mắt nhìn những
cơ thể bị cháy đen, không đầu, vây xung quanh mình.
Còn anh ta, anh ta
cũng vẫn thì thầm bên tai tôi: “Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”
Tôi đã quá quen với
việc gặp gỡ bọn họ lúc đêm khuya, thế nhưng, toàn thân vẫn đầm đìa mồ hôi.
Cho đến khi họ lặng
lẽ bỏ đi, tôi mới lại nghe thấy hơi thở đều đều của Đỗ Ninh bên giường đối diện.
Ánh trăng lạnh lẽo
ngoài cửa sổ soi vào, ánh đèn trong phòng ký túc xá đã tắt từ lâu, cảm thấy hơi
lành lạnh.
Tôi gắng gượng trở
mình, sờ được con dao găm để dưới gối, cảm nhận được sự thô ráp, sần sùi của
cán dao, hơi thở dần bình thường trở lại.
Rồi tôi chìm vào
giấc ngủ mê man.
Thỉnh thoảng tôi
cũng quay về thăm trường cũ – trường Đại học Sư phạm. Tôi ngồi bên vườn hoa trước
cổng ký túc xá nam sinh số 2, ở đó trước đây có một cây hòe cổ, bây giờ là những
loài hoa sặc sỡ đang rung rinh trước gió. Tôi thường trầm ngâm ngắm tòa nhà ký
túc xá hiện đại 7 tầng trước mắt, cố hình dung lại dáng vẻ trước đây của nó: gạch
đỏ đã bạc màu, những cánh cửa sổ gỗ lung lay như sắp rụng, cánh cổng sắt to nặng
nề han gỉ.
Và cả những khuôn mặt trẻ trung đã từng đi ra đi vào
tòa nhà này. Đột nhiên, tôi thấy lòng mình trĩu nặng nỗi thương cảm, giống như
bị một thứ tình cảm yếu mềm tấn công. Và cánh cửa ký ức lại bất giác thoáng hé
mở, liên miên không dứt, không thể nào khép lại được.
Nếu bạn quen biết
tôi, bạn sẽ cảm thấy tôi là một người kiệm lời, ít nói. Phần lớn thời gian, tôi
đều cố gắng được ở riêng một mình, ăn một mình, đi lại một mình, thậm chí khi
lên giảng đường, tôi cũng cố tránh ngồi cùng với người khác.
Đừng có lại gần
tôi! Tôi thường dùng ánh mắt này để ngăn cản những người có ý tìm hiểu, tiếp cận
tôi. Tất cả mọi người đều có vẻ kính trọng nhưng rất xa cách tôi. Còn tôi, tôi
đã quen thuộc tính cách và thói quen sinh hoạt của những người xung quanh. Nếu
trong giảng đường, nhà ăn hay trong vườn trường, bạn nhìn thấy một kẻ sắc mặt
nhợt nhạt, mặt mày khinh khỉnh nhưng luôn chú ý đến người khác, người đó chính
là tôi đấy.
Tôi ở phòng 313
tòa nhà B, khu ký túc xá 5 Nam Phạm của trường Đại học J. Bạn cùng phòng tôi
tên Đỗ Ninh, đang học thạc sĩ chuyên ngành Pháp lý. Chắc là vì ở chung một
phòng, cậu là một trong số ít người hay trò chuyện với tôi trong Học viện Pháp
lý. Cậu là người tính tình lương thiện, có thể nhận thấy được rằng, cậu đã cố gắng
tạo mối quan hệ tốt với tôi, để tôi không trở nên quá cô độc trong học viện – mặc
dù tôi cũng chẳng mấy để tâm đến điều này – nhưng, tôi không khước từ việc thỉnh
thoảng trò chuyện với cậu và cả với cô bạn gái có vẻ nũng nịu thái quá của cậu.
“Nào, cùng ăn
nhé!”
Tôi đang cầm bát,
vừa ăn bát mì cay trộn, vừa tập trung tinh thần xem một bức ảnh và lời chú
thích dưới bức ảnh trên máy vi tính, không để ý thấy Đỗ Ninh và bạn gái cậu vào
phòng từ lúc nào.
Đó là một xiên thịt
dê nướng, bên trên rắc ớt cay và các hương liệu tẩm ướp, nước mỡ vàng đang nhỏ
xuống, tỏa ra mùi nướng cháy.
Tôi nghĩ, lúc đó
chắc mặt tôi phải trắng bệch hơn bức tường đằng sau.
Tôi ngẩn người
nhìn xiên thịt dê đang giơ ra trước mặt tôi, trong cổ họng kêu lục bục mấy tiếng,
sau đó, tôi nôn hết nửa bát mì vừa ăn xuống cái bát đang cầm trong tay.
Tôi bịt miệng, bê
cái bát đầy đồ nôn còn bốc khói lao ra khỏi phòng, đằng sau thấy vang lên giọng
nói kinh ngạc của Trần Giao: “Anh ấy sao thế nhỉ?”
Tôi rũ rượi cúi
người vào bồn rửa trong nhà vệ sinh, lấy nước vã sơ qua lên mặt. Ngẩng đầu lên,
nhìn thẳng vào tấm gương bị hoen ố trên tường, trong gương hiện ra một khuôn mặt
bợt bạt, lấm tấm nước và mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng còn dính ít thức
ăn vừa nôn chưa rửa sạch. Tôi cúi người, lại nôn khan mấy tiếng, cảm thấy dạ
dày trống rỗng, quả thực không còn gì để nôn nữa, bèn gắng gượng run rẩy đứng dậy,
lại gần vòi nước, uống ngụm nước lạnh, súc súc miệng, rồi nhổ đi.
Ném bát mì vào sọt
rác, tôi lảo đảo trở về phòng.
Trong phòng, một
mớ hỗn độn. Trần Giao đang khom người ngồi trên giường Đỗ Ninh, dưới đất là bãi
nôn, khắp phòng nồng nặc mùi ô uế. Đỗ Ninh bịt mũi, đặt cái chậu rửa mặt trước
mặt cô. Thấy tôi vào, Trần Giao ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt, giơ
tay chỉ vào tôi, định nói gì, nhưng lại bị một trận nôn mửa dâng lên, không thể
nói gì được.
Đỗ Ninh ngượng
ngùng nhìn tôi: “Vừa rồi, Giao Giao không hiểu cậu bị làm sao, rất tò mò, bèn đến
nhìn xem cậu đang xem gì trên máy vi tính, kết quả là…”
Tôi không tiếp lời
cậu, mà đi thẳng đến máy tính. Đó là một trang web tôi đang xem, trong đó có mấy
bức ảnh. Trong số đó, có một bức ảnh là một cái đầu lâu đã bị thối rữa, da ở cổ
và đầu đều bị lột. Còn ba bức ảnh khác là thân thể bị chặt bốn chi và hai cánh
tay của nạn nhân. Đây là ảnh chụp hiện trường vụ án giết người xảy ra tại bang Wisconsin của Mỹ năm 2000. Tôi đã download mấy bức ảnh
này và lưu vào trong file “hủy hoại nghiêm trọng”.
Tôi đứng dậy, bước
đến cạnh Trần Giao, cúi người xuống nói: “Em không sao chứ?”
Trần Giao giờ đã
mệt lả, nhìn tôi, sợ hãi co rúm lại phía sau.
“Anh đừng có lại
gần em!”
Cô run lẩy bẩy
giơ tay lên, chỉ vào vi tính, rồi lại chỉ vào tôi, đôi môi run rẩy, cuối cùng
cũng ép ra được hai từ: “Quái vật!”
“Giao Giao!” Đỗ
Ninh hét lớn, rồi nhìn tôi lo lắng.
Tôi cười với cậu,
tỏ ý là tôi không để tâm đến.
Tôi thực sự không
hề để tâm đến. Tôi là quái vật, tôi biết điều đó!
Tôi tên Phương Mộc,
hai năm trước, trong một trận hỏa hoạn, tôi là người duy nhất may mắn sống sót.
0 nhận xét:
Post a Comment