468x1000 Ads

Truyện

Cưới Ma - Chương 1: Có một đôi mắt

Cưới Ma 
Tác giả: Chu Đức Đông
Chương 1: Có một đôi mắt


Lục Lục ở nhà một mình.

Đây là nhà của Chu Xung, một căn hộ tầng hai thuộc chung cư cũ. Phòng khách đặt ở tầng một, bên trên có thêm một gian gác lửng. Chu Xung là ca sĩ, hôm nay anh ta đi biểu diễn xa. Lục Lục rỗi việc, đang ngồi chơi điện tử. Nhà rộng hơn một trăm mét chỉ có mình cô, cho nên cảm giác hơi trống trải.

Cưới Ma - Chu Đức Đông

Cưới Ma - Chu Đức Đông
● Tác phẩm: Cưới ma

● Tác giả: Chu Đức Đông

● Dịch giả: Trần Hữu Nùng

● Độ dài: 71 chương

● Nguồn ebook: STENT

● Giới thiệu

“… Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỉ niệm.”

Có những câu chuyện kinh dị ám ảnh người đọc vì câu từ, hình ảnh miêu tả, tình tiết v.v… và có những ám ảnh đến từ sự khơi gợi điểm tối trong bản thân mỗi con người, cùng cái vòng lẩn quẩn mãi không chấm dứt. Cưới Ma là một câu chuyện như thế.

Mở đầu với những tình tiết rất đỗi đời thường của nhân vật nữ chính Lục Lục nhưng lại gây ra sự căng thẳng mơ hồ về các mốc thời gian trùng lặp và những tưởng tượng “có căn cứ” của Lục Lục. Và rồi câu chuyện dẫn ta về thời điểm mà bạn trai của Lục Lục, Chu Xung, tìm ra tấm ảnh “Cưới Ma” trong thùng rác máy tính - thời điểm khởi đầu cho mọi sự bất thường như đã được dàn xếp.

Câu chuyện đưa người đọc vào hết vòng luẩn quẩn này sang cái vòng luẩn quẩn khác mà không thể tìm được cách thoát ra, từ đầu đến cuối truyện. Người đọc sẽ được tác giả dẫn vào trong những bí mật, và thậm chí gần như sắp phát điên cùng với nhân vật Khúc Thiêm Trúc khi cứ lặp lại trật tự bí ẩn của con số 142857 mà không thể tự nghiệm ra bí mật nào sẽ đi cùng trong dòng số ấy, và cả với tình tiết đang chờ đón phía sau.

Điền Phong – nhân vật trung tâm của câu chuyện này – mang hình thể con người, nhưng về bản chất là một sinh vật kỳ bí nào đó mà ta không thể tưởng tượng được. Anh ta cũng khát khao yêu thương và được yêu thương. Anh ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để an ủi tâm hồn đã bị nhuốm đen của mình. Để rồi lúc nào anh cũng phải lựa chọn cho chính bản thân kết cục tiêu cực nhất.

Người đọc có thể có được những cảm giác rờn rợn và thậm chí ám ảnh qua ngòi bút của Chu Đức Đông. Thật giả lẫn lộn, không phân biệt đâu là âm, đâu là dương, đâu là tưởng tượng, đâu là thực tế, đâu là người… và đâu là ma. Độc giả còn có thể dễ bị hoang mang và có nỗi ám ảnh mơ hồ bủa vậy, khiến họ phải đặt câu hỏi cho chính bản thân mình: Giữa tình yêu và sự sống của bản thân, phải từ bỏ một thứ, trong hoàn cảnh đó, ta chọn gì? Về xây dựng tình tiết thì dù có khá nhiều tình tiết dư thừa, nhưng lại được tác giả để ngỏ, hoặc bỏ quên đi một các hữu ý. Vì xét cho cùng, điều đó làm cho câu chuyện thật hơn, gây thắc mắc không giải thích được và những tưởng tượng trong đầu người đọc. Cũng bởi trên thực tế, ta cũng có bao giờ hiểu được hết những hiện tượng xung quanh?

Có thể có người sẽ mong chờ một logic nào đó hơn trong câu chuyện này, hay về tình tiết sẽ liên quan đến những lý giải về tục lệ “Minh Hôn” ngày xưa, v.v… Hãy tự đặt ra câu hỏi: Người xưa đã có dụng ý, và những gì xảy ra trong cõi âm dương, liệu ta có khả năng lý giải? Bên cạnh đó, có logic nào đặt ra cho những tưởng tượng của con người?


~*~

Cưới Ma

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu lại cột mốc để anh hay.

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.



Sinh hay tử, suy cho cùng đều là bí mật của thời gian, cứ thế chảy trôi, không tài nào nắm bắt. Nhưng nhân loại lại phát minh ra máy ảnh, khác nào ôm ảo tưởng níu giữ từng khoảnh khắc, gây sơ hở cho thiên cơ.

Cưới Ma bắt đầu mở ra từ một tấm ảnh thời Dân Quốc. Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên. Ảnh chụp một chú rể còn sống, đứng bên một cô dâu đã chết bị buộc vào giá gỗ cho thẳng người. Cô dâu thì nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy tay phải của cô ta.

Bao nhiêu người đã xem và đã sợ, đến khi muốn xóa khỏi máy tính thì không tài nào xóa được. Hễ mở máy thì nó đã nằm sẵn trong recycle bin.

Người ta đồn rằng, nếu cặp đôi nào tìm đến địa điểm từng chụp bức ảnh này, rồi cũng chụp một bức ảnh hai người, thì thể nào cũng có người nhắm mắt người mở mắt, và người mở mắt sẽ chết trước.

Rất nhiều cặp tình nhân không cưỡng được tò mò, không hẹn mà cùng đưa nhau đến nơi chốn mù mịt chướng khí nằm ngoài bản đồ và ngoài vùng phủ sóng ấy, cùng chụp tấm ảnh, rồi cùng cúi đầu chờ lời phán định của Tử thần.


Cưới Ma - Chu Đức Đông

Chương 14: Bị mai phục
Chương 15: Đồ cũ
Chương 16: Cao thủ
Chương 17: Khúc Thiêm Trúc trở về
Chương 18: Người mù
Chương 19: Một đêm ở cùng Khúc Thiêm Trúc
Chương 20: Tìm kiếm
Chương 21: Bám theo
Chương 22: Chuyến đi xa lắc
Chương 23: Khách sạn Hồng Phòng
Chương 24: Áo trắng trở về trung nguyên
Chương 25: Câu chuyện giữa anh ấy và cô ta
Chương 26: Diễn viên
Chương 27: Trước khi Hồ Tiểu Quân mất tích
Chương 28: Đã tìm ra mật mã
Chương 29: Hình như là đáp án
Chương 30: Một thế giới khác
Chương 31: Ba tấm ảnh cưới ma
Chương 32: Nơi âm dương tiếp giáp
Chương 33: Bật mí
Chương 34: Chuyến đi
Chương 35: Mỗi lúc một gần
Chương 36: Thị trấn Đa Minh
Chương 37: Khách sạn
Chương 38: Đêm đen hãi hùng
Chương 39: Khi Khúc Thiêm Trúc chưa hóa điên
Chương 40: 142857 cao siêu khó lường
Chương 41: Viễn du miền Tây Nam
Chương 42: Đêm dài
Chương 43: Chu Xung và Lục Lục
Chương 44: Đã đến nơi
Chương 45: Sau nửa đêm
Chương 46: Chết gối đầu
Chương 47: Cuộc sống là bảy ngày nối tiếp bảy ngày bất tận
Chương 48: Lại là bảy ngày
Chương 49: Khúc Thiêm Trúc và Trường Thành
Chương 50: Mười ba đêm
Chương 51: Chu Xung và Lục Lục đến…
Chương 52: Công an Đồng Hoảng
Chương 53: Khách sạn Trở Về
Chương 54: Bán kính 14km
Chương 55: Người phụ nữ ở Đồng Hoảng là ai? Thử nhìn xem
Chương 56: Đêm thứ ba
Chương 57: Bước ngoặt
Chương 58: Đáp án
Chương 59: Triệu Tĩnh
Chương 60: Trường Thành và Hồ Tiểu Quân
Chương 61: Càng bất ngờ hơn
Chương 62: Một ngày mới
Chương 63: Trước khi lên đường
Chương 64: Đi ra biển cả
Chương 65: Tuyệt đường
Chương 66: Trên chuyến tàu 1655
Chương 67: Lai lịch người ấy
Chương 68: Đêm trước khi báo công an
Chương 69: Một kết cục bi thảm
Chương 70: Niềm vui tân hôn
Chương 71: Bức thư bí hiểm